Danh sách chương

Cẩm Dao

Chương 48: Tâm sự với bà nội

Sau khi tiễn Mục Linh Khê về, Chử Du liền dẫn theo nha hoàn đến Thọ Khang viện của lão thái thái.

Bởi vì hôm qua hai vị công tử bị phạt, lại thêm thời tiết ngày một lạnh hơn, nên lão thái thái đã nhân tiện miễn luôn việc thỉnh an buổi sáng cho các tiểu bối.

Lúc Chử Du đến Thọ Khang viện, lão thái thái đang ngồi ở Từ Minh đường, dường như đã đợi nàng từ lâu.

“Chon xin thỉnh an bà nội.” Chử Du ngoan ngoãn tiến lên hành lễ.

“Ta biết ngay hôm nay con sẽ đến mà. Lại đây, đến ngồi cạnh bà này.” Chử lão thái thái vẫy tay gọi Chử Du, gương mặt tràn đầy vẻ hiền từ, phúc hậu.

Chử Du mỉm cười đáp một tiếng “vâng”, rồi đi đến chiếc ghế đẩu nhỏ bên cạnh lão thái thái ngồi xuống, cả người áp sát vào bà nũng nịu nói: “Bà nội là hiểu A Du nhất.”

Dưới gối Chử lão thái thái không có con gái, đến đời Chử Du mới mong mỏi được một cô cháu gái, lão thái thái còn vui hơn bất kỳ ai khác. Bởi vậy, sự sủng ái mà lão thái thái dành cho cô cháu gái duy nhất này không hề thua kém bất kỳ ai trong Chử gia.

Theo lời của Chử lão thái thái, thì con gái vừa mềm mại vừa ngọt ngào, đáng yêu hơn đám nhóc con trai lông bông kia nhiều.

Chử Du từ nhỏ cũng thích gần gũi với lão thái thái, nên tình cảm của hai bà cháu tự nhiên vô cùng sâu đậm.

Sau khi hai bà cháu trò chuyện thân mật một lúc, lão thái thái mới thở dài một hơi, nắm tay Chử Du nói: “Đêm qua cha con có đến đây một chuyến, đã kể cho ta nghe chuyện của con và Cảnh gia rồi.”

“Chuyện này nói ra cũng chẳng thể trách ai được. Nếu thật sự phải phân định đúng sai, thì chỉ có thể nói là tên nhóc Cảnh gia kia quá giỏi diễn kịch. A Du à, con tuyệt đối đừng nghĩ quẩn nhé. Cô nương duy nhất của Chử gia chúng ta, xứng đáng có được người tốt hơn.”

Chử Du biết bà nội đang sợ nàng bị chuyện này ảnh hưởng, sinh ra tâm lý sợ hãi đối với hôn nhân.

Bởi vì chuyện của nàng và Cảnh Thời Khanh, người nhà vốn đã không mấy hài lòng. Chỉ vì thấy nàng một lòng một dạ thích hắn ta, nên bà nội, cha và mẹ mới ngầm đồng ý.

Bây giờ sự thật chứng minh là nàng đã nhìn lầm người, trong lòng khó tránh khỏi sẽ nảy sinh những suy nghĩ không hay.

Nếu không có giấc mơ kia, chỉ đơn thuần nghe được những lời nói đâm thấu tim gan đó, có lẽ Chử Du sẽ thật sự rất đau lòng, sẽ không thể hiểu nổi tại sao Cảnh Thời Khanh lại đối xử với nàng như vậy. Thế nhưng, kể từ khi biết rằng giấc mơ đó thực sự đang báo trước tương lai, thì những tâm tư thiếu nữ mà Chử Du dành cho Cảnh Thời Khanh đã hoàn toàn tan biến.

Tất cả sự ngưỡng mộ mà nàng dành cho hắn ta thời niên thiếu, đều đã bị giấc mơ kia bào mòn hết rồi.

Bây giờ nhắc lại người này, trong lòng nàng chỉ còn lại hận thù.

Hận hắn ta đã hại nàng nhà tan cửa nát, hận hắn ta đã giam cầm nàng trong hậu viện, giày vò suốt mấy chục năm trời.

Ngoài ra, không còn một gợn sóng nào khác.

“Bà nội yên tâm, con đã nghĩ thông suốt rồi.” Chử Du tựa đầu vào gối lão thái thái, giọng hơi nghẹn ngào: “Cảnh Thời Khanh đó không phải là phu quân của A Du.”

Không có Cảnh Thời Khanh, sẽ không có chuyện ở yến tiệc thưởng hoa, bà nội cũng sẽ không vì tức giận công tâm mà qua đời.

Sau này, trong những năm tháng sống nương tựa vào nhau cùng Vãn Đông và Lương ma ma ở hậu viện Cảnh gia, nàng đã biết bao lần ao ước được như bây giờ, được nằm trên gối bà nội mà nũng nịu, làm bà cụ vui lòng.

Thỉnh thoảng lúc bệnh nặng, nàng còn nhận nhầm Lương ma ma là bà nội, ôm chặt cả đêm không chịu buông tay. Lương ma ma không nỡ rời đi, đã ngồi bên giường nàng suốt cả một đêm.

Lão thái thái nghe ra được chút nghẹn ngào trong giọng nói của Chử Du, cứ ngỡ trong lòng nàng vẫn còn đau buồn vì Cảnh Thời Khanh, liền đau lòng vuốt tóc nàng, nhẹ nhàng nói: “A Du nói đúng, tên nhóc Cảnh gia đó không phải là phu quân của A Du.”

“A Du yên tâm, lần này bà nội sẽ đích thân xem xét, nhất định sẽ chọn cho A Du một phu quân tốt nhất.”

Chử Du nhắm mắt lại, một giọt lệ lặng lẽ lăn dài trên má.

Nàng cố gắng bình ổn lại cảm xúc, mỉm cười gật đầu: “Cảm ơn bà nội, lần này, A Du đều nghe theo bà.”

“Sao có thể đều nghe theo bà được, còn phải là người mà chính A Du cũng ưng ý nữa chứ.” Lão thái thái nói xong, dừng lại một chút rồi lại nói: “Nhưng không vội, A Du của chúng ta còn nhỏ, đợi thêm hai năm nữa cũng không sao.”

Chử Du rúc sâu hơn vào lòng lão thái thái, giọng nghèn nghẹt nói: “A Du không gả đi nữa, cứ ở bên cạnh bà nội mãi có được không ạ.”

Bàn tay lão thái thái khựng lại, vành mắt cũng đỏ hoe.

Một lúc lâu sau, lão thái thái mới đưa tay lau đi giọt lệ nơi khóe mắt, hiền từ nói: “Tiểu Du nhi lại nói hồ đồ rồi.”

“Bà nội phải nhìn thấy Tiểu Du nhi gả cho người trong lòng, sống hạnh phúc mỹ mãn thì mới không còn gì hối tiếc chứ.”

Lần này Chử Du không nói gì thêm, nàng đã không thể kiểm soát được cảm xúc của mình nữa, chỉ cần mở miệng chắc chắn sẽ là tiếng khóc nức nở.

Nhưng nàng không muốn để bà nội lo lắng, chỉ đành cố gắng kìm nén.

Hết Chương 48: Tâm sự với bà nội.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page