Danh sách chương

Mai Tô Tô bĩu môi:

“Tầm này mà cũng gọi là dọa à?”

Có ăn là được rồi, kệ.

Cô xách đồ vào nhà, đóng cửa lại. Bà Mai Lưu liền chạy tới, hốt hoảng kiểm tra khắp người cháu, thấy không trầy xước gì mới thở phào:

“Chúng nó hôm nay sao lại ngoan thế nhỉ?”

Bà vẫn chưa quen được.

Ba bà thím nhà họ Mai xưa nay chẳng dễ chịu gì. Lần trước bị Mai Tô Tô cho một vố, nhờ trưởng tộc mà đuổi được họ đi, nay đã ba ngày trôi qua, đáng lẽ phải quay lại gây chuyện chứ — sao lại im ru thế này?

Lạ thật.

Mai Tô Tô đặt mớ khoai lên bàn, cười tít mắt:

“Bà ơi, để cháu cắt vài củ làm giống trồng xuống đất nhé. Vậy là mình chẳng sợ đói nữa đâu!”

Bà Mai Lưu nhìn cháu gái, thấy lòng chát đắng.
Chỉ vài củ khoai mà con bé đã vui đến thế rồi sao?

Bà chợt nhớ con gà mái đã lỡ làm thịt mấy hôm trước — giá mà nó còn sống, thì giờ đã có trứng cho con bé bồi bổ rồi.

Mai Tô Tô thấy bà đăm chiêu, liền huơ huơ tay trước mặt:

“Bà, sao thế? Đừng lo nha! Trong không gian của cháu, trồng khoai xuống là nảy mầm liền. Mai mình hái ngọn non luộc ăn, rồi hôm sau sẽ có củ mới luôn. Đến mùa xuân là tha hồ khoai ăn nhé!”

Cô cố ra vẻ vui vẻ để an ủi, nào ngờ bà sợ đến run, vội ôm chặt lấy cô:

“Cháu à, đừng nói mấy lời ấy nữa, tường có tai đấy!”

Mai Tô Tô gật đầu.
Cô thích được bà ôm — vòng tay bà ấm lắm, như che được cả gió lạnh ngoài kia.

Ngôi nhà này bị vơ vét sạch trơn, chẳng còn lấy một hạt giống, đúng là thảm không tả nổi.

Nhưng có khoai lang rồi, cô sẽ làm bẫy bắt chim sẻ. Sẻ tuy nhỏ, nhưng cũng là thịt chứ bộ!

Hai bà cháu lại bắt đầu bận rộn trong gió lạnh, dáng vẻ nghiêm nghị khi nãy đã chẳng còn nữa.

Còn Cô Tô Tắc, đứng ngoài cửa nhà họ Mai, im lặng rất lâu.
Bên trong vẫn vang tiếng hát vui vẻ, rộn ràng.

Một nỗi khó hiểu len vào trong mắt anh:

“Đói sắp chết rồi… sao vẫn có thể vui thế nhỉ?”

Nhưng tất cả những điều đó, Mai Tô Tô đều không biết.
Cho dù có biết, cô cũng sẽ chẳng lo lắng gì — vì Cô Tô Tắc không phải kiểu người hay nói linh tinh.

Hôm sau, hai bà cháu cùng ngồi nhìn đống dây khoai lang vừa chần chín, nuốt nước bọt đánh “ực” một cái.

Giữa mùa đông giá rét thế này, hiếm khi thấy được chút màu xanh, bảo sao chẳng thèm cho được.

Một miếng khoai luộc, một miếng dây khoai, Mai Tô Tô cảm thấy lòng mình bỗng tràn đầy thỏa mãn.

Ăn xong no nê, cô mới nhớ ra một chuyện.

“Bà ơi, cháu ra ngoài một lát.”

Bà Mai Lưu đáp lại một tiếng, tay vẫn đang bận chặt mấy dây khoai đã chần, thái nhỏ rồi trải lên mẹt tre ngoài sân phơi. Cháu gái nói trong “không gian” kia chỉ có thể giữ được một ngày, nên bà phải tranh thủ.

Dây khoai có thể dùng muối làm dưa, tiếc là giờ chẳng còn bao nhiêu muối; may thay, phơi khô lại thì có thể làm món khô, chờ tới mùa xuân, trộn thêm rau dại với bột khoai, vẫn có thể nấu được cái ăn.

Vì thế bà cũng chẳng lo cháu đi đâu, từ trước Mai Tô Tô vẫn hay ra ngoài một mình.

Mai Tô Tô lấy cái rổ, bỏ vào đó mấy quả lê bị đông cứng ngoài sân, lại cho thêm ít dây khoai, phủ lên bằng miếng vải xanh đã bạc màu, rồi quàng chiếc khăn bông hoa quanh đầu, bước ra khỏi cửa.

Nhà họ Mai ở rìa làng, cô không đi về hướng trong làng, mà men theo con đường nhỏ ra tận cuối xóm. Đường vắng tanh, thỉnh thoảng có người đi ngang cũng chẳng ai chào hỏi.

Đi đến trước cổng một căn nhà ở tận mép làng, cô gõ nhẹ mấy tiếng. Khi nghe thấy tiếng động bên trong, cô liền đặt rổ xuống, rồi nhanh chóng trốn vào sau đống rơm gần đó.

Cô Tô Tắc mở cửa, nhìn quanh bốn phía — chẳng có ai, chỉ thấy một cái rổ đặt dưới đất.

Anh nhìn chiếc rổ thật lâu, không động đậy.

Mai Tô Tô sốt ruột muốn hét lên “lấy đi chứ!”, nhưng cô lại không dám.

Hiện tại Cô Tô Tắc chưa hề thân quen với cô như kiếp trước, sợ rằng anh sẽ không nhận.

Nhưng cô biết — ông nội của Cô Tô Tắc sẽ chết trong mùa đông năm nay.
Kiếp trước, cô tình cờ biết được: ông cụ không phải chết vì bệnh, mà là vì nhường hết đồ ăn cho cháu, nên mới chết đói.

Lần này cô sống lại, không muốn người duy nhất từng đồng hành với mình trong bệnh viện tâm thần lại mất đi chút nhân tính cuối cùng vì cái chết ấy.

Vì vậy, cô đến đây.

Cuối cùng, Cô Tô Tắc cũng cúi xuống nhấc rổ lên, mang vào nhà.

Cửa vừa đóng lại, Mai Tô Tô mới thở phào nhẹ nhõm — cô thật sự sợ anh sẽ quay người đi luôn.

Cô bước ra khỏi đống rơm, phủi sạch cỏ khô dính trên áo, định quay về.

Ai ngờ vừa ngẩng đầu lên, lại chạm ngay ánh mắt của Cô Tô Tắc.

Cô giật mình đến suýt ngã.

Hết Chương 11: Nam chính lạnh lùng nghe lén.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page