Danh sách chương

Sau này, chứng kiến quá nhiều cảnh sinh tử, anh vẫn không hề động lòng. Lúc đó mới hiểu sự dị thường của mình — nhưng may là anh thông minh, biết cách che giấu, không để ai nhận ra điều đó.

Thế mà trong mười tám năm cuộc đời, lần đầu tiên có một thoáng dao động. Anh không muốn nghĩ rằng đó là ảo giác.

Giống như trong đêm tối nhìn thấy một đốm sáng,ai mà chẳng muốn đuổi theo chứ?

Anh còn chưa kịp nhìn kỹ sắc màu trong đôi mắt ấy thì bị bà lão bên cạnh đẩy nhẹ một cái, cắt ngang ánh nhìn đang chạm nhau.

Bà Mai Lưu trán lấm tấm mồ hôi. Bà biết rõ đứa cháu mình có thể chất khác thường, tuyệt đối không thể để người khác nhìn mắt cô quá lâu.

Đó là công tắc khai mở con quỷ trong long.

Cô Tô Tắc tuy chẳng mấy ai để ý trong làng, nhưng vì năm xưa ông nội anh từng giúp đỡ bà Mai Lưu, nên bà không muốn cậu bé ấy bị liên lụy.

Bị cắt ngang ánh nhìn, Cô Tô Tắc cũng không tức giận, chỉ bình tĩnh dời mắt, nhìn sang ông trưởng tộc họ Mai:

“Ông Mai, ông nội tôi mời ông qua bên kia một chuyến.”

Mai Tô Tô lập tức cúi đầu xuống, trong lòng khẽ rung lên — quả nhiên, kiếp này anh vẫn giống như kiếp trước, không sợ ánh mắt của cô.

Anh là người đặc biệt nhất.

Nghĩ đến kết cục của Cô Tô Tắc kiếp trước, trong lòng cô bỗng hơi xung động.

Lời thề trong tim chẳng ai biết, nhưng Mai Tô Tô biết rõ: cô đã có mục tiêu sống.

Khóe môi khẽ cong lên, trong hoàn cảnh này, nụ cười ấy lại mang theo chút quỷ dị.

Ông trưởng tộc cũng bị giật mình, suýt nữa muốn đuổi họ đi, nhưng nhớ đến thể chất khác thường của Mai Tô Tô, đành nói:

“Các người về trước đi, tôi còn có việc, để sau hẵng nói.”

Bà Mai Lưu nghe vậy liền hoảng hốt, nhìn cháu gái đầy bất lực — việc này mà bị cắt ngang, sau này e rằng chẳng còn cơ hội nữa.

Mai Tô Tô vỗ nhẹ lên bàn tay nhăn nheo của bà, rồi bước tới trước mặt trưởng tộc:

“Cụ trưởng tộc, cụ thật sự không định quản chuyện này sao?”

Ông ta khẽ ho một tiếng:

“Con bé này, ta nói rồi, ta còn việc phải làm, đợi rảnh rồi tính.”

Mai Tô Tô ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đục ngầu ấy, giọng nói vang lên, mang theo thứ mê hoặc như đến từ vực sâu:

“Vậy… bao giờ ông mới tính?”

Ông trưởng tộc thoáng sững người, rồi miệng ông ta như bị ai điều khiển, bật ra từng chữ:

“Tất nhiên là càng lâu càng tốt. Một con quái vật như mày sống để làm gì? Nếu không phải bây giờ cấm đốt người, thì tao đã trói mày lại mà thiêu rồi.”

Thì ra, ông ta nghĩ như vậy.

Mai Tô Tô cuối cùng cũng chết tâm — ngôi làng này, không phải ai cũng như bà, sẵn sàng bảo vệ cô, và càng không phải ai cũng như Cô Tô Tắc, có thể nhìn thẳng vào mắt cô mà không chứa chút ác ý nào.

Ông trưởng tộc ôm miệng, kinh hãi nhìn cô — con quái vật nhỏ này, quả nhiên là đồ tà ma.

Mai Tô Tô khẽ nghiêng đầu, giọng khàn đặc, như từ trong địa ngục vọng ra:

“Vậy ông cứ cầu cho mình đừng chết. Bởi tôi là quái vật… có ác quỷ nơi vực sâu bảo hộ. Con đường xuống Hoàng Tuyền… không dễ đi đâu.”

Lời nói ấy vừa dứt, giọng khàn như kéo theo hơi lạnh, lũ trẻ xung quanh sợ quá bật khóc òa lên.

Ông trưởng tộc bị dọa cho xanh mặt. Ở cái tuổi này, chuyện sống chết vốn là điều người ta sợ nhất.

Ông ta trừng trừng nhìn Mai Tô Tô đang cúi đầu, hận đến ngứa răng, chỉ mong tóm con bé này quẳng ra ngoài mà nhóm lửa thiêu luôn cho xong.

Nhưng khổ nỗi, lời vừa rồi là do chính miệng ông ta nói ra — bây giờ quay lại đổ cho nó, ai tin?

Cuối cùng ông ta nghiến răng, rít qua kẽ răng thưa thớt mấy tiếng:

“Mày muốn thế nào?”

Mai Tô Tô vẫn cười, ánh mắt không hề nhìn ai, mà chính vì thế lại khiến ông ta thấy nhẹ người.

Cô chậm rãi nói:

“Đã là người nhà họ Mai, ba ông chú của cháu cũng là con của bà nội. Mỗi tháng mỗi nhà năm cân thóc, chắc không quá đáng đâu nhỉ?”

Ông trưởng tộc biết rõ, yêu cầu này chẳng nhiều.

Một năm cùng lắm năm chục cân, lại chẳng phải gạo ngon — chỉ cần có cái cho vào miệng là được.

“Được, ta về nói.”

Mai Tô Tô khẽ gật đầu, nụ cười vẫn nguyên, chỉ là trong lòng đã hiểu ra một điều:

Trên đời này, ngoài bản thân và những người thực lòng thương mình, mong chờ lòng trắc ẩn của người khác, thật đúng là chuyện buồn cười.

Cô — một đứa mồ côi, sao phải chờ người ta thương hại?

Quỳ lạy để xin chút thương xót, chẳng bằng đứng dậy mà mạnh mẽ.

Mà cô vốn chẳng phải người hiền lành.

Xem đi — đến cả ông trưởng tộc còn sợ.

Vậy thì cô còn sợ gì nữa?

Cô vốn không phải người tốt.

Người đời muốn xem cô là kẻ ác, thì cô chiều lòng họ.

Hết Chương 9: Năng lực của ác nữ.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page