“Hu hu…”
Một tiếng khóc nhỏ khẽ vang lên bên tai Ôn Chỉ.
Cô giật mình mở mắt, liền đối diện với đôi mắt đen ngấn nước cùng khuôn mặt nhỏ nhắn, đầy vệt nước mắt, trông vừa đáng thương vừa yếu ớt.
Trước mặt cô là một bé gái chừng bốn tuổi, gầy gò đến mức như con mèo con mới sinh.
Khi thấy cô tỉnh lại, con bé lập tức nôn nóng, dùng hai tay lay mạnh cánh tay cô, rồi chỉ về phía căn nhà ở bên trong.
Con bé cố gắng há miệng nhưng không phát ra được tiếng, chỉ thốt ra vài âm thanh khàn khàn: “A… a…”
Khuôn mặt nhỏ tái nhợt vì lo sợ, khiến người ta nhìn mà xót xa.
Ôn Chỉ lập tức nhớ đến hàng trăm bức thư mà mẹ ruột từng viết cho cô trước khi qua đời, trong đó có nhắc đến những người em ruột của cô.
Cô nhận ra ngay đứa bé trước mặt chính là em gái út bị câm, Cố Tiểu Tiểu.
Ôn Chỉ vội vàng đứng dậy, không kịp nghĩ gì thêm liền bế con bé lên.
“Tiểu Tiểu, trong nhà xảy ra chuyện gì à?”
Cô vừa hỏi vừa chạy nhanh về phía căn nhà tôn cũ.
Cố Tiểu Tiểu gật đầu liên tục, co người lại vì sợ hãi, một tay ôm chặt con gấu bông rách chỉ còn một bên tai, tay kia run run chỉ về phía căn nhà tôn sắp đổ.
Ôn Chỉ hiểu ngay ý, liền bước nhanh vào trong.
Bên trong căn nhà tôn chỉ có một chiếc giường cũ kỹ, trên giường là một cậu bé chừng mười tuổi, mặt đỏ bừng, hôn mê bất tỉnh.
Chỉ cần nhìn thoáng qua, Ôn Chỉ đã nhận ra đó là em trai ba, Ôn Phương Minh, người bị bệnh tim bẩm sinh.
Cô nhanh chóng đặt Cố Tiểu Tiểu xuống, bước đến bên giường, đưa tay chạm vào trán em.
Ngón tay vừa chạm liền giật nảy, nóng rực như lửa.
“Sao lại nóng thế này? Nhiệt độ chắc phải hơn bốn mươi độ rồi! Phải đưa nó đến bệnh viện ngay!”
Ôn Chỉ vội bế Ôn Phương Minh dậy, quay sang nói với em gái:
“Tiểu Tiểu, chị phải đưa anh đến bệnh viện, em ở nhà ngoan ngoãn chờ nhé.”
Không ngờ Cố Tiểu Tiểu lại nắm chặt lấy váy cô, lắc đầu liên tục, đôi mắt đen trắng rõ ràng tràn ngập sợ hãi.
Con bé không muốn ở lại một mình.
Ôn Chỉ nhìn quanh căn nhà tôn rách nát không có cả cửa, rồi lại nhìn đứa bé nhỏ xíu chưa bằng con mèo.
Cô mím môi, dứt khoát nắm tay Tiểu Tiểu:
“Vậy em ngoan ngoãn đi với chị, không được chạy lung tung nhé.”
Cố Tiểu Tiểu lau nước mắt, gật đầu thật mạnh, ôm chặt con gấu bông, lon ton chạy theo.
Khu nhà xưởng bỏ hoang này nằm ở vùng ngoại ô, bốn phía vắng lặng, đừng nói bệnh viện, đến cả bóng người cũng chẳng thấy.
Ôn Chỉ muốn gọi xe nhưng không hề thấy một chiếc nào.
Trong khi đó, thân nhiệt Ôn Phương Minh ngày càng cao, hơi thở yếu dần.
Em trai cô bị bệnh tim, nếu không kịp đưa đến bệnh viện, e là nguy hiểm đến tính mạng.
Ôn Chỉ siết chặt môi, đảo mắt một vòng rồi thấy ở góc sân có một chiếc xe ba gác cũ gỉ sét.
Cô cắn răng, đặt Ôn Phương Minh vào thùng xe, bế cả Tiểu Tiểu lên ngồi cạnh, sau đó quay lại nhà lấy tấm chăn xám phủ lên người em trai.
“Tiểu Tiểu, em phải trông anh thật cẩn thận, chị chở hai đứa đến bệnh viện.”
Cố Tiểu Tiểu gật đầu, nắm chặt tay anh trai, trong mắt đầy lo lắng.
Ôn Chỉ thấy cảnh đó, lòng bỗng dâng lên cảm giác vừa chua xót vừa ngưỡng mộ tình thân của hai đứa trẻ.
Cô hít sâu một hơi, leo lên xe, đạp mạnh, hướng về trung tâm thành phố.
Gió lạnh cắt da thổi táp vào mặt, nhưng Ôn Chỉ kinh ngạc nhận ra sau khi trải qua chiến trường côn trùng với gió bão khốc liệt, thì giờ đây cơn gió này chỉ như làn gió xuân thoảng qua, thậm chí còn khiến cô thấy dễ chịu.
Hơn nữa, khi đạp xe, cô hoàn toàn không cảm thấy mệt, thậm chí còn muốn tăng tốc.
Cô vô thức cúi người, đạp thật nhanh, chiếc xe ba gác cũ kỹ lao vút đi như thể đang chạy đua.
Một tiếng “vù” vang lên, xe của cô như cơn gió lao trên con đường trống vắng.
Lúc đó, quản gia Phó Gia, Quản Sâm đang lái chiếc xe đen phía trước, đột nhiên thấy qua gương chiếu hậu một chiếc xe ba gác cũ kỹ như sắp rã ra.
Ông bật cười:
“Phu nhân, bà nhìn xem, chiếc ba gác phía sau kia trông như sắp tan thành từng mảnh rồi.”
Phía sau, người phụ nữ ngồi trong xe, Chúc Lam nghe vậy liền ngẩng đầu, đôi khuyên tai ngọc trai trắng lấp lánh dưới ánh sáng.
Bà ta quay đầu nhìn ra ngoài, liền thấy một cô gái da trắng, mặt mày thanh tú tuyệt đẹp.
Nhìn kỹ hơn, bà sững sờ:
“Không phải là đứa con gái giả nhà họ Ôn sao? Tôi nhớ nhà họ Ôn nói nó lăng nhăng, bị bệnh còn mang thai ngoài giá thú, xấu hổ đến mức phải đuổi ra khỏi nhà và cắt đứt quan hệ.”
Bà khựng lại, rồi thắc mắc:
“Nếu Ôn Chỉ mang thai thật, sao còn đạp xe dữ vậy được?”
Quản Sâm liếc gương, tùy ý đáp:
“Có lẽ trước khi bị đuổi, cô ta đã bỏ đứa nhỏ rồi.”
Chúc Lam hơi nhíu mày, khuôn mặt trắng hồng thoáng nét bối rối.
“Thật ra tôi từng rất quý đứa bé này. Từ nhỏ nó ngoan ngoãn, học giỏi, là hàng xóm tốt của nhà tôi bao năm.”
“Mỗi khi tôi đau dạ dày, nó lại hầm cháo gà mang sang cho tôi. Nếu không phải chính vợ chồng nhà họ Ôn đưa chứng cứ, tôi thật chẳng tin nổi Ôn Chỉ lại làm ra chuyện bậy bạ với đám du côn. Một đứa trẻ tốt như thế… thật đáng tiếc.”
Bà còn chưa nói dứt lời, thì chiếc ba gác lúc nãy bỗng vọt lên, vượt qua xe của họ và dần bỏ xa.
Chúc Lam tròn mắt:
“Quản Sâm, ông lái kiểu gì vậy? Đến cả xe đạp ba gác cũng vượt qua được hả?”
Quản Sâm nhìn đồng hồ tốc độ, kinh ngạc:
“Phu nhân, tôi đang chạy 50km/h đó! Sao cái xe cũ nát kia lại vượt được tôi?!”
Chúc Lam nổi tính hiếu thắng, chỉ tay ra trước:
“Dù thế nào cũng phải vượt qua nó cho tôi! Để người ta biết xe hơi bị xe ba gác vượt, thật quá mất mặt!”
Quản Sâm lập tức tăng ga hết cỡ, nhưng cho dù thế nào cũng không đuổi kịp, chỉ có thể giữ song song với Ôn Chỉ.
Ông thở hổn hển:
“Phu nhân, đây đúng là ma quỷ rồi, cô ta như bật hack vậy!”
Chúc Lam nghiến răng:
“Bám theo cô ta, tôi muốn biết rốt cuộc cô ta làm thế nào!”
Trong khi đó, Ôn Chỉ hoàn toàn không hay biết phía sau có một chiếc xe sang đang bám theo.
Tất cả sự chú ý của cô đều dồn về phía Ôn Phương Minh đang hấp hối.
“Tiểu Tiểu, ôm chặt anh lại nhé, qua khúc cua này là tới bệnh viện rồi.”
Cố Tiểu Tiểu gật đầu, ôm chặt hơn, hai tay giữ chặt tấm chăn, ghì sát má mình vào khuôn mặt nóng rực của anh, không ngừng cầu nguyện trong lòng: “Anh ơi, anh nhất định phải cố lên…”
Năm phút sau, họ dừng lại trước cổng bệnh viện.
Ôn Chỉ lập tức nhảy xuống, quay người bế Ôn Phương Minh, lúc này đã yếu ớt đến mức hơi thở chỉ còn thoi thóp, rồi nắm tay Tiểu Tiểu, chạy thẳng vào sảnh cấp cứu.
“Có bác sĩ nào không? Cứu em trai tôi với!”
“Em tôi sốt cao bốn mươi độ, lại bị bệnh tim bẩm sinh, mau cứu em ấy đi!”
————————————————
Các tình yêu đọc xong chương thì tiện nhấn nút Like (<3) ở dưới giúp mình nhé. Để mình được lên level ạ.
Cám ơn và chúc các tình yêu đọc truyện vui vẻ <3
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
Team Super Convert
Đọc FULL bộ này chỉ 200 pha lê, mong mọi người ủng hộ ạ <3 <3 <3
13 giờ