Danh sách chương

Cướp Hôn

Chương 32: Hắn che chở cho nang

Đây không phải là tay của bà mai.

Có lẽ thấy nàng mãi không động đậy, người bên ngoài bèn lên tiếng nhắc nhở: “Tân nương, đến nơi rồi.”

Giọng nói trong như ngọc vẫn còn văng vẳng bên tai, Chu Ngu trấn tĩnh lại tâm thần, rồi từ từ đặt tay mình lên.

Từ lòng bàn tay truyền đến một cảm giác mềm mại, tê dại. Mộ Tô vẫn giữ vẻ mặt bình thản, nắm lấy bàn tay ấy rồi dìu tân nương bước ra.

Theo tiếng hô của hỉ nương, đôi tân nhân thong thả bước lên thềm đá. Thế nhưng, khi vừa đến cửa, họ lại bị một người hầu gái vai u thịt bắp chặn lại.

Bà ta trước tiên cười nói vấn an Mộ Tô, sau đó mới cung kính nói với tân nương: “Thiếu phu nhân, theo quy củ, người phải bước qua chậu lửa để trừ bỏ bụi trần.”

Bước qua chậu lửa là nghi thức bắt buộc trong hôn lễ thời nay, nhưng “trừ bỏ bụi trần” thì lại là một tục lệ rất ít người còn áp dụng.

Cái gọi là “trừ bỏ bụi trần”, chính là dùng lá liễu nhúng nước, gột rửa đi những điềm xui xẻo trên người tân nương, để tránh mang tai ương đến cho nhà chồng.

Hủ tục này không rõ bắt nguồn từ đâu, nên dần dần cũng ít người dùng đến. Lâu dần, không ít người cho rằng việc để tân nương dính nước sẽ làm hỏng dung mạo, vì vậy, những ai còn áp dụng hủ tục này đa phần đều có ý làm khó dễ.

Trong phút chốc, vô số ánh mắt kỳ lạ đều đổ dồn về phía tân nương.

Hôm nay Mộ gia và Chu gia kết thông gia, người gả đi vốn phải là đại cô nương, chẳng hiểu sao đến lúc đón dâu lại thành ra nhị cô nương. Lẽ nào, Mộ gia vì chuyện này mà bất mãn, nên mới cố tình làm khó tân nương?

Đây là lần đầu Mộ Tô thành thân nên không hiểu rõ những quy củ này, nhưng hắn vẫn mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn. Hắn liền đưa một tay ra chặn Chu Ngu lại, rồi nhìn về phía Ngôn Thụy đang đứng bên cạnh.

Sau khi Ngôn Thụy tiến lên ghé tai thì thầm vài câu, sắc mặt Mộ Tô hơi trầm xuống. Hắn im lặng một lúc, rồi kéo tay Chu Ngu, khẽ nói: “Nhấc chân lên.”

Chu Ngu đang thầm nghĩ trong lòng, hôm nay nàng cướp hôn, chọc giận Mộ gia, việc họ làm khó nàng cũng là điều nên làm. Chẳng qua chỉ là dính chút nước, cũng không sao cả.

Bất chợt nghe thấy lời nhắc của Mộ Tô, nàng theo phản xạ liền nhấc chân lên. Ngay khoảnh khắc tiếp theo, nàng cảm thấy cả người mình nhẹ bẫng, thì ra là Mộ Tô đã ôm ngang eo, bế bổng nàng qua chậu lửa.

Nàng vừa mới đứng vững, chậu nước trước mặt đã bị tân lang một cước đá văng: “Hôm nay ta lấy vợ, mọi quy củ đều do ta định đoạt.”

“Mộ Trạch Lan ta mệnh vốn cứng, để ta xem thử một cô nương trong sạch thanh bạch có thể mang đến cho ta tai ương gì.”

Sắc mặt người hầu gái kia đại biến: “Lang quân…”

“Chắc hẳn các vị đều rất tò mò, vì sao tân nương lại là nhị cô nương. Hôm nay, tại đây, ta sẽ nói rõ cho các vị khách quý cùng biết. Lão gia tử Mộ gia ta từng nợ lão gia tử Thi gia một món nợ ân tình, và Thi lão gia tử yêu cầu hai nhà kết thông gia. Mộ gia ta tuyệt đối không thể làm chuyện bất tín bất nghĩa. Vì lẽ đó, tân nương hôm nay của Mộ gia chỉ có thể là biểu cô nương của Thi gia, tức Chu nhị cô nương, Chu Ngu.” Mộ Tô thản nhiên ngắt lời người hầu gái, rồi cất cao giọng nói.

“Lời giải thích này ta chỉ nói một lần. Sau này, hễ ta nghe được bất kỳ lời ra tiếng vào nào, thì đừng trách Mộ Trạch Lan ta không nể mặt các vị.”

Mọi chuyện xảy ra sau đó Chu Ngu đều không còn rõ nữa. Nàng cứ mơ mơ màng màng bị tân lang kéo đi bái đường, sau khi hành lễ xong thì được đưa vào động phòng.

Ngồi trên giường hỉ một lúc lâu, nàng mới miễn cưỡng hoàn hồn, nhưng trong mắt đã có vài phần ẩm ướt.

Bao năm qua, ngoài Nhạn Tân và Nhạn Ly, chưa từng có ai che chắn trước mặt nàng như vậy. Chỉ với vài câu nói ngắn ngủi, Mộ thiếu khanh đã gỡ nàng ra khỏi mọi chuyện một cách sạch sẽ, không biết đã giúp nàng ngăn chặn được bao nhiêu lời chỉ trích, chất vấn.

“Két.”

Cánh cửa khẽ được đẩy ra, Nhạn Tân lách qua người nữ tỳ đang hầu hạ trong phòng, bước đến trước mặt Chu Ngu: “Nữ lang, nô tỳ đã về rồi ạ.”

Chu Ngu nén lại cảm xúc trong lòng, khẽ hỏi: “Thế nào rồi?”

Nhạn Tân khẽ gật đầu: “Không thiếu một món nào ạ.”

Nàng ấy kể rằng mình đã theo hai vị đại nhân kia đi kiểm kê của hồi môn. Vốn tưởng sẽ phải tốn chút công sức, nào ngờ vị đại nhân họ Chu kia chỉ với vài câu đã khiến Hoàng thị không dám giở trò. Lại thêm vị Dương đại nhân cứ uy nghiêm đứng sừng sững ở đó, nên mới có thể nhanh chóng mang toàn bộ của hồi môn ra ngoài như vậy.

Trái tim đang treo lơ lửng của Chu Ngu cuối cùng cũng hạ xuống được.

Của hồi môn đã giữ được rồi, mọi chuyện sau này đều có thể từ từ tính kế.

 

 

 

 

Hết Chương 32: Hắn che chở cho nang.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page