Nguyệt Sơn thì lao xuống sông lăn lộn, chậm rãi bơi trên mặt nước, bộ lông ướt sũng như tấm lụa bạc, lấp lánh đung đưa theo từng đợt sóng.
Sau khi Lý Tùng La đổ đầy nước vào cái túi cuối cùng, nàng đội chiếc sọ thú lên đầu, gọi Nguyệt Sơn một tiếng.
Con hổ lớn tung người nhảy tới, lắc lắc thân mình, làm nước bắn tung tóe, lông trắng xù ướt sũng rồi lại xù phồng lên, ung dung bước đi bên cạnh nàng.
Trước khi rời đi, Lý Tùng La còn mua thêm một gói thịt khô thật to, chuẩn bị để dọc đường nhai giải buồn.
Rời ốc đảo, cả nhóm lại đi tiếp một quãng dài trong sa mạc.
Trên đường, ngay cả một con chim bay ngang cũng không thấy, thỉnh thoảng mới bắt gặp vài cây xương rồng mọc lác đác trên cát.
Mỗi khi đi mệt, Lý Tùng La lại leo lên lưng Tạ Phù Cừ. Nhiều việc càng làm càng quen tay, lúc đầu hắn còn phải hơi khom lưng phối hợp, về sau thì khỏi cần hắn cúi xuống, nàng chỉ cần nắm vai hắn, nhảy một cái là đôi chân đã vòng chặt lấy eo hắn, đầu chui vào dưới vành mũ, áp sát gò má lạnh buốt của hắn.
Tạ Phù Cừ chẳng khác nào một chiếc máy điều hòa tự nhiên, vừa đi vừa tỏa hơi mát.
Càng đi về phía nam, thời tiết càng nóng.
Đến cả trên người Tạ Phù Cừ cũng bớt đi cái lạnh lẽo, nửa bên mặt hắn bị nàng dán sát quá lâu thậm chí còn trở nên nóng hầm hập như nàng.
Lý Tùng La thấy có gì đó không ổn, liền vén vành mũ nhìn ra ngoài, vừa hay nhìn thấy một ngọn núi lửa khổng lồ ở phía xa đang phun trào.
Lý Tùng La: “?”
Nàng còn tưởng mình hoa mắt, dụi dụi mắt, nhìn kỹ lại quả thật là núi lửa, hơn nữa không chỉ có một ngọn!
Ngay bên cạnh bãi cát mà nàng và Tạ Phù Cừ đang đi qua cũng có một ngọn núi lửa!
Như thể bản đồ đột ngột chuyển cảnh từ sa mạc sang vùng núi lửa, Lý Tùng La chống tay lên vai hắn, bàng hoàng nhìn quanh.
Ngọn núi lửa gần bên thì yên ắng, nhưng những ngọn ở xa xa thì đang thực sự phun trào, đến cả dung nham sôi sục trào ra từ miệng núi cũng nhìn rõ mồn một!
Nàng lập tức nhảy khỏi lưng Tạ Phù Cừ, vừa chạm đất bằng cả hai chân.
Lý Tùng La vừa kêu “nóng nóng nóng” vừa nhảy qua nhảy lại, chân nào chạm xuống cũng như bị bỏng.
May mà Tạ Phù Cừ nhanh tay xách nàng lên, vác lên vai, nếu không đôi chân nàng e rằng đã bị nướng chín.
Nàng nhìn hắn với ánh mắt như thể không thể tin nổi, rồi lại nhìn xuống bàn chân Tạ Phù Cừ và đệm thịt dưới chân Nguyệt Sơn, một người chết, một con mèo lớn, cả hai đều bình thản.
Nguyệt Sơn thì còn lè lưỡi ra vì nóng, còn Tạ Phù Cừ thì đến lưỡi cũng chẳng buồn thè, trên người hắn vẫn mát lạnh như cũ.
Nàng liền đốt giấy hỏi hắn.
Tạ Phù Cừ hơi nghiêng đầu, có chút khó hiểu: “Trong Yêu giới có núi lửa thì lạ lắm sao? Nhân giới và Tiên giới cũng có núi lửa mà, Lý Tùng La.”
Lý Tùng La: “…… Nhân giới có núi lửa thì thôi đi, nhưng sao Tiên giới cũng có vậy? Cái này thật quá kỳ lạ rồi đó! Thế giới quan của các ngươi rốt cuộc là gì vậy!”
Tạ Phù Cừ vác nàng trên vai, thản nhiên tiếp tục bước đi: “Ta nhớ đường, khu vực núi lửa dày đặc này cũng không lớn, chẳng mấy chốc sẽ ra khỏi, thậm chí không cần phải qua đêm ở đây. Lý Tùng La, đừng lo, Lý Tùng La.”
Lý Tùng La đấm một cái lên xương bả vai hắn: “Đừng có tùy tiện lấy tên ta làm câu kết nữa!”
Tạ Phù Cừ: “Nhưng mà một ngày ngươi phải ăn ba bữa, cộng thêm thời gian dừng lại ăn cơm, chắc phải đến trưa mai mới ra khỏi được vùng núi lửa này đó, Lý Tùng La.”
Lý Tùng La: “…… Ta đã nói đừng có lấy tên ta ra làm câu kết nữa! Với lại ăn ba bữa một ngày là chuyện rất bình thường mà!”
Nàng nghi ngờ Tạ Phù Cừ là cố ý. Ban đầu nàng còn sức để một mình cãi nhau với hắn, nhưng chẳng mấy chốc đã ỉu xìu, chỉ có thể nằm bẹp trên vai hắn, chẳng buồn động đậy.
Nóng nực lại đói, Lý Tùng La cảm thấy mình chẳng khác nào cây cải nhỏ bị phơi khô giữa nắng.
Nàng kéo chiếc ô mà Tạ Phù Cừ chống trên vai nghiêng về phía mình thêm chút nữa, rồi ngoan ngoãn treo mình trên vai hắn giả chết, trong lòng chỉ cầu mong ngủ một giấc tỉnh dậy, hắn đã thần kỳ đưa nàng thoát khỏi vùng núi lửa ầm ầm này.
Sự thật chứng minh, trên đời này rất hiếm khi xảy ra kỳ tích.
Ban đầu Lý Tùng La vốn chỉ định nằm ngủ một lát, nhưng giữa chừng có một đoạn nàng không hề ngủ, mà là bị nóng đến ngất đi.
Lần nữa tỉnh lại, là vì lạnh mà tỉnh.
Nàng run rẩy mở mắt, thấy trước mắt là một màn mưa màu xám đỏ.
Cả thế giới đều bị cơn mưa dầm bao phủ, những ngọn núi lửa xa xa cũng lặng ngắt, biến thành những khối đen ngòm trơ trọi. Những hạt mưa lách tách rơi xuống mặt ô, tiếng mưa rì rầm vang ngay bên tai nàng.
You cannot copy content of this page
Bình luận