Danh sách chương

Nàng thấy rất nhiều đốm sáng xanh lấp lánh rơi xuống tà váy của Tạ Phù Cừ, nhưng khi nàng vừa tới gần, chúng lại hoảng sợ bay đi.

Tạ Phù Cừ siết chặt cánh tay, kéo thiếu nữ đang vươn người ra ngoài trở về trong lòng.

Lý Tùng La ngẩng đầu, chỉ thấy đường nét quai hàm căng cứng của hắn, cùng những mạch máu uốn lượn trên cổ. 

Nhìn dưới ánh đêm, những mạch máu ấy càng thêm đáng sợ, màu xanh tím đậm khiến người ta liên tưởng đến dòng máu đông cứng, mất đi sức sống chảy bên trong.

Nàng bỗng nhớ ra Tạ Phù Cừ không nhìn thấy.

Từ khi nàng gặp hắn đến giờ, Tạ Phù Cừ vốn đã không thể nhìn thấy.

Hắn chủ yếu dựa vào cảm giác. Tỉ như lúc này, hắn có thể cảm nhận được vô số sinh mệnh yếu ớt, không mang chút sức mạnh nào đang bay lượn xung quanh hắn và Lý Tùng La, hơn nữa những sinh mệnh nhỏ bé ấy không hề tỏa ra địch ý.

Hắn cũng cảm nhận được ở sâu trong bụi cỏ, sinh mệnh to lớn nhưng vẫn yếu ớt là “Nguyệt Sơn” đang chạy loạn, giẫm đổ rất nhiều thân cỏ.

Thậm chí còn cảm nhận được xa hơn nữa, có rất nhiều sinh mệnh lớn nhỏ khác nhau, nhưng trong mắt hắn đều yếu ớt đến mức không đáng nhắc tới, vẫn đang chuyển động.

Tạ Phù Cừ chỉ có thể cảm nhận được những sinh mệnh với kích thước như vậy, nhưng thực chất hắn lại không nhìn thấy.

Hắn không biết Nguyệt Sơn trông ra sao, chạm vào sẽ có cảm giác thế nào, sẽ phát ra tiếng động gì. 

Hắn cũng chẳng biết Lý Tùng La đang tựa sát bên mình có dáng vẻ thế nào, giọng nói khi nàng cất lên sẽ ra sao.

Lý Tùng La lấy bút lông ra, vội vàng viết trên tờ giấy vàng.

Điều kiện để viết không tốt, chữ nàng viết xiêu vẹo ngoằn ngoèo, Lý Tùng La viết liền hai trang, viết xong thì phấn khích đốt giấy gửi cho Tạ Phù Cừ.

【Tạ Phù Cừ, ta nhìn thấy đom đóm rồi, rất rất nhiều, như biển cả gom tụ lại trong bụi cỏ vậy.】

【Đom đóm khi ánh sáng tụ lại với nhau thì rất đẹp, nhưng hình dạng con bọ thì hơi xấu. Đây là lần đầu tiên ta được tận mắt nhìn thấy đom đóm, nhưng ngoài ánh sáng ra thì thật sự chúng khá xấu.】

【À đúng rồi, chân của ngươi trắng thật đấy.】

Tờ giấy vàng rất nhanh đã hóa thành một làn khói xanh trong lòng bàn tay Lý Tùng La, làn khói lượn lờ quấn quanh khắp người Tạ Phù Cừ.

Hắn phản ứng một lúc, rồi chậm rãi mở miệng: “Lý Tùng La, trước kia ta không trắng như vậy, là vì chết quá lâu mới biến thành trắng.”

Lý Tùng La: “…… Cách dưỡng trắng cũng đặc biệt thật.”

Tạ Phù Cừ: “Lý Tùng La, ta từng thấy đom đóm, nó đúng là khá xấu, nhưng khi rất nhiều đom đóm tụ lại thì lại rất đẹp.”

Tạ Phù Cừ: “Lý Tùng La, trong Vô Tận Hải, khi sứa chết đi sẽ phát sáng, thi thể của chúng rất đẹp, hiệu quả tụ lại cũng giống như từng đàn đom đóm vậy.”

Tạ Phù Cừ: “Lý Tùng La, Vô Tận Hải nằm ở phía nam, vào mùa đông vùng cực nam sẽ trở nên ấm áp, khiến rất nhiều sứa chết nóng, chúng ta có thể cùng nhau đi xem xác sứa.”

Lần này đến lượt Lý Tùng La im lặng.

Nàng khẽ chạm vào mu bàn tay lạnh lẽo của Tạ Phù Cừ, nói: “Đủ rồi, ngươi im miệng đi.”

Tạ Phù Cừ không nghe thấy, nhưng hắn quả thật im lặng.

Lý Tùng La kéo hắn vào cái lều xiêu vẹo của mình.

Mặc dù trông cái lều này chẳng khác gì một căn nhà sắp đổ, nhưng để dựng nó nàng đã phải tốn bao công sức, mệt đến mức rã rời, nên quyết định dù sao cũng phải ở lại một đêm.

Đây là thành quả do chính tay nàng dựng nên, dù thế nào cũng không thể bỏ phí.

Thế nhưng đến nửa đêm không biết mấy giờ, cái lều vẫn sập xuống.

Lúc ấy Lý Tùng La đang ôm gối, cuộn mình trong lòng Tạ Phù Cừ mà ngủ, cảm nhận được tiếng động khi lều sụp, vì hắn cao lớn hơn nàng, những thanh tre chống lều cơ bản đều đổ ập lên người hắn, còn nàng thì chẳng sao, thậm chí chẳng thấy đau, chỉ nghe thấy tiếng động mà thôi.

Nàng nhắm mắt, đưa tay sờ loạn trên tấm bạt dầu sụp xuống. Rất nhanh Lý Tùng La nhận ra, nếu muốn chui ra ngoài thì sẽ rất phiền phức, còn phải thu dọn cả cái lều sụp đổ này nữa.

…… Thật sự không muốn dậy.

Tạ Phù Cừ cảm nhận được động tĩnh của nàng.

Hắn nắm lấy bàn tay mà nàng vừa vươn ra ngoài, kéo trở lại, giữ chặt trong lòng mình, rồi khẽ vỗ nhẹ lên lưng nàng.

Lý Tùng La vốn đã buồn ngủ, bị vỗ hai cái liền cơn buồn ngủ lại ập tới.

Thế là cả hai cứ như vậy ngủ tiếp trong cái lều sập, cho đến sáng hôm sau, khi mặt trời chiếu xuống làm lớp giấy dầu bên ngoài nóng ran, Lý Tùng La mới ngáp dài chui ra khỏi lều.

Nàng thu dọn cái lều sụp, nhét vào balo, rồi cùng Tạ Phù Cừ lấy đầy nước vào những túi nước đã dùng hết hôm trước. 

 

Hết

Chương 84:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page