Danh sách chương

Mùi cỏ bị nhai nát lan khắp không gian, xung quanh là tiếng cỏ bị gió đêm thổi xào xạc. 

Tối nay trời cũng âm u, khi Lý Tùng La ngửa đầu nằm xuống, nàng thấy những tầng mây dày đặc chồng chất, ánh trăng le lói hắt xuống từ mép mây, xa xa trong bụi cỏ còn có thể nghe thấy tiếng nước sông chảy róc rách.

Những bụi cỏ quá cao này trông có phần giống lau sậy.

Nhưng lau sậy thì không thể vừa bị chặt đã vung lá quật người, lại còn phát ra tiếng hét the thé đầy giận dữ. Chúng dường như vừa mang đặc tính của động vật, vừa mang đặc tính của thực vật. Lý Tùng La không biết chúng tên gì, đành tạm gọi là “bụi cỏ”.

“Đêm nay cũng không lạnh lắm mà…” Nàng nghiêng đầu, liếc cái lều xiêu vẹo, “hay là nằm ngủ luôn trên đống cỏ cũng được, cỏ mềm mà.”

Cái lều xiêu vẹo kia trông thật không an toàn, Lý Tùng La rất lo nếu mình ngủ trong đó, nửa đêm nó sẽ sụp xuống.

Nguyệt Sơn vẩy vẩy tai, len lén cắn thêm một ngụm cỏ, trên ria mép dính chút nhựa xanh nhạt.

Không phát ra tiếng động, Tạ Phù Cừ ôm gối ngồi xổm ở cửa lều, gương mặt trắng bệch không chút biểu cảm, nhìn thẳng phía trước. 

Mặc dù gương mặt hắn không có hành động nào gọi là “nhìn” Lý Tùng La, nhưng nàng vẫn cảm nhận rõ ràng có một ánh mắt vi tế đang dõi theo mình.

Và nàng biết rất rõ, người trong bóng tối nhìn mình chính là Tạ Phù Cừ.

Cảm giác bị “chính mình” nhìn chăm chú và bị người khác nhìn chăm chú là hoàn toàn khác nhau.

Ánh nhìn của người lạ thường khiến người ta cảm thấy khó chịu hoặc ghê tởm. Dù là bạn bè quen thuộc, nếu im lặng mà cứ nhìn chằm chằm cũng sẽ khiến người ta thấy kỳ quái và rờn rợn.

Nhưng nếu ánh nhìn ấy đến từ “chính mình” thì lại hoàn toàn khác. Dù có cảm giác bị nhìn cũng khó mà sinh ra phản ứng gì, giống như lúc con người rảnh rỗi ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào bàn tay mình, bàn tay cũng sẽ không đột nhiên thoát khỏi sự điều khiển của não mà vung lên tát vào mặt.

Lý Tùng La thản nhiên ở trong tầm mắt của Tạ Phù Cừ, còn ung dung lấy thịt khô ra ăn, giết thời gian dưới ánh nhìn dày đặc ấy.

Nguyệt Sơn ngửi thấy mùi thơm của thịt khô, lập tức bỏ dở việc ăn cỏ, tìm cách trèo lên đống cỏ để cắn lấy một miếng từ tay Lý Tùng La.

Nhưng nó lại đánh giá thấp thân hình to lớn của mình, chỉ mới đặt móng lên đống cỏ, cả đống cỏ mà Lý Tùng La chất vội đã bị đè sụp. 

Lý Tùng La đang nằm trên đó liền theo một đống cỏ trượt xuống, lăn lông lốc tới trước mặt Tạ Phù Cừ.

Nguyệt Sơn ý thức được mình đã gây họa, vội vàng co rụt thân hình lớn lại, xoay người va đổ cả một mảng bụi cỏ rồi chạy mất. Nó sợ nếu còn chưa chạy, lát nữa Tạ Phù Cừ lại đánh nó đến xù lông.

Chiếc chuông gió bằng vỏ dừa trên cổ nó va vào nhau trong bụi cỏ, phát ra một chuỗi âm thanh kéo dài.

Lý Tùng La gạt đám cỏ đè trên người, chống người ngồi dậy.

Mái tóc nàng chưa buộc, sau một vòng lăn lộn đã trở nên rối tung, lẫn cả lá cỏ và những chùm hoa nhỏ màu tím nhạt. 

Nàng quay lưng về phía Tạ Phù Cừ, còn hắn thì ngửi thấy mùi rong rêu trong tóc nàng, kèm theo hương hoa nhè nhẹ.

Khi Lý Tùng La tức giận vỗ mạnh xuống đất, định xông lên đuổi theo con mèo lớn vừa gây chuyện, thì lại bị Tạ Phù Cừ từ phía sau vòng tay ôm ngang eo, kéo vào lòng.

Lý Tùng La vùng vẫy giãy giụa vài giây, mệt rồi, bèn tựa gáy vào ngực hắn. Nàng thấy hắn duỗi dài hai chân, vòng trọn lấy mình. Có lẽ vì dáng người cao nên chân hắn cũng rất dài.

Tạ Phù Cừ ôm lấy Lý Tùng La nhưng không nói lời nào, cũng chẳng làm gì thêm, tựa như chỉ đơn giản muốn ôm nàng mà thôi.

Mái tóc ban ngày được Lý Tùng La buộc gọn cho mình không biết từ khi nào đã xổ tung, những sợi tóc đen lạnh buông theo cánh tay nàng rủ xuống đất, che phủ cả bàn tay nàng đang chống trên nền cỏ.

Rảnh rỗi không biết làm gì, Lý Tùng La liền lật váy hắn lên.

Bắp chân quả thật trắng trẻo.

Ngay trước mắt nàng bỗng hiện ra một chấm sáng xanh biếc, lập tức thu hút ánh nhìn của nàng.

Nàng ngẩng đầu nhìn quanh, phát hiện trong bụi cỏ cao lớn không biết từ lúc nào đã bay đầy đom đóm. 

Đom đóm nhiều đến mức gom lại thành từng cụm, chiếu sáng cả bụi cỏ, ánh sáng xanh và xanh lam hòa vào nhau, trong màn đêm tĩnh mịch, trông chẳng khác nào sóng nước biển đang dập dềnh.

Lý Tùng La ngẩn ngơ nhìn, ngẩng đầu đến mức cổ cũng mỏi nhừ mà vẫn không nhúc nhích.

Đây là lần đầu tiên nàng được tận mắt nhìn thấy cảnh từng đàn đom đóm tụ tập lại, so với những bộ phim hoạt hình hay phim tài liệu nàng từng xem còn chấn động hơn gấp bội.

“Thật sự đẹp quá ——”

Lý Tùng La nắm chặt cánh tay Tạ Phù Cừ, nửa người trên bị giữ chặt trong lòng hắn vẫn cố gắng vươn ra phía ngoài. 

 

Hết

Chương 83:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page