Nhìn gương mặt tràn đầy mong đợi của nữ hài, ý cười trong mắt Tiêu Lan Xuyên dần đông lại.
Thế nào là “vĩnh viễn”?
Đời trước hắn chỉ sống tới hai mươi bốn tuổi, mang oán khí mà chết.
Nay chỉ còn ba năm nữa, dẫu nàng hữu dụng với hắn, nhưng ai dám khẳng định…
“Nếu trẫm chết trước ngươi thì sao?”
Nữ hài ngước mắt nhìn hắn, từng chữ từng câu, thâm tình nghĩa trọng:
“Vậy Chi Chi sẽ bầu bạn cùng bệ hạ, không để bệ hạ cô đơn.”
Đó là lời tình ngọt ngào nhất Tiêu Lan Xuyên từng nghe.
Chưa biết thật giả, nhưng đủ khiến lòng người rung động.
Những ngón tay thon dài của hắn luồn vào mái tóc nàng, dưới ánh trăng trong trẻo, nghiêng mình hôn xuống.
Hắn rất muốn biết vì sao đêm qua chỉ cần nàng cắn môi, hắn liền buông tay.
Đến khi thực sự chạm vào, hắn mới hiểu: sự mềm ngọt của nàng đủ dìm người ta chìm nghỉm.
Khiến người ta từng chút đánh mất lý trí, chỉ muốn nuốt nàng vào bụng.
Tới lúc nữ hài khẽ kêu một tiếng, hắn mới hơi tỉnh táo lại.
Hắn nhìn đôi môi rớm máu của nữ hài, ánh mắt trầm xuống:
“Đau không?”
Hai chữ thôi, lại tựa hồ chẳng chỉ hỏi đôi môi.
Nam Chi đỏ mặt, liếc thân thể còn đang mát lạnh của mình, thẹn thùng gật đầu.
Bàn tay nóng ấm của nam nhân áp lên má nàng, thưởng thức hàng mày nàng đang nhíu chặt, hắn nói:
“Yếu quá. Nếu trẫm còn làm thêm điều gì nữa thì ngươi định tính sao?”
Hắn rời môi nàng, nhưng không rời người, cúi xuống, từ xương quai xanh của nàng mà từng chút trêu đùa giày vò.
Bầu không khí sao lại đổi nhanh như vậy.
Nam Chi khép mắt, cố gắng thả lỏng.
Thấy nàng như thế, Tiêu Lan Xuyên cong môi, đầu ngón tay lướt từ gò má xuống, giúp nàng thư giãn.
Nam Chi tưởng rồi sẽ thuận theo lẽ tự nhiên.
Nhưng cuối cùng, hắn kéo y phục lại cho nàng, dùng chăn mỏng che kín làn da trắng mịn phơn phớt hồng.
Hắn ôm chặt nàng, hơi thở nóng rực quẩn quanh bên tai.
Hắn nói: “Không được cựa. Trẫm muốn ngủ.”
Đã rất, rất lâu rồi hắn không có một giấc ngủ yên.
Nếu không ôm nàng, hắn đã bực bội tới mức muốn giết người.
Nam Chi ngoan ngoãn rúc trong lòng hắn, nghe tiếng tim hắn đập thình thịch từ từ bình ổn.
Nếu không phải điểm lại tăng 50, hảo cảm lên 35% thì nàng còn tưởng hắn không có hứng thú với mình nữa.
Thấy hơi thở hắn đều dần, nàng ngỡ hắn đã ngủ, vừa khẽ động đã bắt gặp hắn mở mắt.
Bản năng khiến nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, màu nâu hổ phách bình thường, lòng trắng chỉ vương vài tia huyết quang nhàn nhạt, không phải màu đỏ ghê rợn đêm qua.
Nàng vội khép mắt, giả vờ ngủ say.
Tiêu Lan Xuyên đặt nàng sang bên, đứng dậy mở cơ quan ở cạnh giường, lấy ra một vật.
Nam Chi hé mắt một khe, thấy trong tay hắn là… một sợi xích.
Nàng ngẩn ra một thoáng, vừa thấy hắn ngoảnh lại liền nhắm nghiền, thả chậm nhịp thở.
Tiêu Lan Xuyên lặng lẽ nhìn nàng.
Đầu ngón tay hơi thô ráp của hắn mân mê khóe môi đang sướt của nàng.
Mùi vị nàng quả thực mê người.
Vừa rồi nếu không nhớ tới vết bầm ở cổ nàng, hắn đã khó mà nén nổi.
“Xem ngươi ‘ngon miệng’ thế, tối nay trẫm không muốn mất khống chế rồi lại làm ngươi bị thương.”
Ngay sau đó, hắn khóa sợi xích vào cổ tay mình, đầu kia cột chặt nơi cột giường.
Hắn vốn có cách khác để không làm hại nàng, nhưng bảo nàng rời đi thì dường như hắn lại không muốn.
Chìa khóa chỉ mình hắn biết, mỗi lần mộng chướng, tựa như một bản ngã khác cắt đứt liên hệ với hắn.
Sống lại một đời, hắn không muốn dễ dàng tin ai.
Dẫu nàng nói bao lời đường mật, hắn cũng quyết không lập tức tin.
Đây là lần thử cuối cùng của hắn.
Vì vậy, Nam Chi, mọi thứ của ngươi dành cho trẫm tốt nhất đều là thật. Nếu trẫm phát hiện chút giả dối thì sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu.
Nam Chi mở mắt, thấy Tiêu Lan Xuyên đã vòng tay ôm nàng nhắm mắt.
Cổ tay phải hắn bị khóa bằng xích, trông có vẻ rất chắc.
Từ khi trọng sinh, hắn thường mộng chướng hóa thành dáng dấp cuối đời trước, nhưng chưa từng dùng xích trói mình.
Dẫu sao hắn vẫn e rằng lỡ gặp thích khách thì không thể hoàn thủ.
Giờ hắn lại cho làm xích, là sợ mình làm tổn thương nàng sao?
Đáng yêu thật.
Mà đáng yêu chẳng được bao lâu.
Khi hắn mở mắt lần nữa, sự ôn hòa đã biến mất, mắt hẳn đỏ ngầu và sát ý cuộn lên, trùm xuống Nam Chi.
Hắn cười lạnh:
“Ngươi còn dám xuất hiện?”
Nam Chi nhìn con số hắc hóa nhảy lên 90%, nàng chớp mắt, mỉm cười ngoan ngoãn vô hại:
“Ta cũng muốn hỏi, sao ngươi còn dám xuất hiện?”
Tay không đã chẳng thắng nổi nàng, huống chi còn bị xích trói.
Tiêu Lan Xuyên nhấc tay muốn quật ngã cái nữ hài chướng mắt.
Chưa kịp động, Nam Chi đã gọn ghẽ ngồi hẳn lên người hắn.
Đầu ngón tay trắng mịn của Nam Chi khẽ móc sợi xích ở cổ tay phải hắn, cười như tiếc rẻ:
“Làm sao bây giờ, đêm nay hình như ngươi khó thoát khỏi lòng bàn tay ta rồi?”
Lúc này Tiêu Lan Xuyên mới nhận ra xiềng ở cổ tay, hắn ra sức kéo, muốn giật đứt.
Nhưng đây là huyền thiết, dẫu dùng hết lực cũng không nhúc nhích.
Nam Chi nắm lấy tay trái hắn, đặt lên khóe môi mình:
“Thấy chưa? Đó là dấu vết ngươi để lại trước khi ngủ đấy.”
Tiêu Lan Xuyên nhìn vết sướt chướng mắt trên môi nàng, lửa giận bốc ngùn ngụt.
Tên ngốc đó sao lại hôn con nữ hài xấu xí này?
Khoan, hình như nàng ta … không xấu nữa?
Dẫu vậy cũng chẳng phải lý do để hôn!
Hắn muốn bóp chết Nam Chi, nàng chỉ hơi dùng sức đã bẻ trật khớp cổ tay trái hắn.
Hắn khẽ rên một tiếng, cánh tay rủ xuống mềm nhũn.
Nam Chi cười:
“Ngoan nào, xong việc ta nối lại cho.”
“Ngươi tìm chết?”
Tiêu Lan Xuyên còn muốn bật dậy trả đũa.
“Bốp!”
Một cái tát giáng xuống, hắn im bặt được một nửa.
Âm thanh trong điện không nhỏ, song chẳng ai nghe thấy.
Từ khi biết mình có tật, Tiêu Lan Xuyên đã nghiêm lệnh cấm cung nhân tới gần, thành ra dù Nam Chi có “ức hiếp” hắn cỡ nào, cũng không ai hay.
Năm dấu ngón tay in đỏ trên mặt, Nam Chi lại xót giùm:
“Bảo ngoan mà không nghe, mặt lại bị đánh xấu rồi.”
Nàng bóp nhẹ má hắn, giữa ánh nhìn đầy sát khí của hắn mà chậm rãi nói:
“Ta cũng không cố ý đâu. Ai bảo ta thâm tình với ngươi đến thế.”
Tiêu Lan Xuyên nheo mắt:
“Ngươi… thâm tình với trẫm sao?”
“Đúng vậy.”
Nam Chi từ tốn tháo đai lưng hắn:
“Muốn sinh con cho ngươi, chẳng phải vì thâm tình sao?”
Tiêu Lan Xuyên còn chưa kịp tiêu hóa câu trả lời, đã bị hành vi vô liêm sỉ tiếp theo của nàng làm sững người.
“Không được!”
Hắn nghiến răng:
“Nghe thấy không, trẫm bảo không. Bỏ cái móng lợn của ngươi ra!”
“Ta sinh ra đã ngược nết, ngươi cấm là ta càng muốn.”
Nam Chi nghịch ngợm vỗ một cái lên mông hắn.
Chậc, cảm giác thật không tồi.
Tiêu Lan Xuyên trợn mắt như muốn đốt thủng người nàng.
Ngay sau đó, lửa giận trong mắt hắn vụt tắt.
Bởi vì nữ nhân không biết xấu hổ kia đã kéo tay phải hắn, đặt lên phần thân thể nàng…
You cannot copy content of this page
Bình luận