Danh sách chương

Cả người Nam Chi khựng lại, khó lòng hiểu nổi sự tự luyến của hắn.

Nếu không phải vì gương mặt hắn không tệ và còn có thể “kiếm tiền” cho nàng, nàng đã chẳng thèm chiều chuộng làm gì.

Nàng rúc đầu vào ngực hắn, rụt rè:

“Nô tỳ… không dám.”

Tiêu Lan Xuyên khẽ hừ, bật cười:

“Ta tin ngươi cũng không dám.”

Bàn tay hắn từ vai trượt xuống, vòng lấy vòng eo mảnh mai không đầy một nắm tay, bực dọc tặc lưỡi:

“Gầy quá, cấn người. Trong một tháng phải béo lên. Bằng không thì ném cho chó.”

Nam Chi ngoan ngoãn đáp:

“Chỉ cần được ở bên Bệ hạ mãi, nô tỳ sẽ không còn bỏ ăn bỏ ngủ, nhất định sẽ béo lên.”

Tiêu Lan Xuyên im lặng.

Cuộc đời hắn ngập tràn dối trá và tính toán.

Hắn không tin nàng.

Nhưng lại chẳng kiềm nổi…

Nếu nàng vượt qua được đêm nay, vậy hắn thật sự tin nàng là cứu tinh của hắn.

Nam Chi phát hiện giấc ngủ của Tiêu Lan Xuyên cực nông, nàng chỉ khẽ cử động là hắn tỉnh.

Nàng chịu hết nổi, nâng tay định cho hắn ngất đi, chợt nhận ra hắn có gì đó khác thường.

Hắn như rơi vào ác mộng, bỗng mở bừng mắt, đôi mắt đỏ ngầu, dán chặt lấy nàng.

[Cảnh báo! Phát hiện giá trị hắc hóa của mục tiêu 100%. Ký chủ nguy hiểm, chạy mau!]

Nam Chi vừa nhổm dậy đã bị hắn túm cổ chân, kéo giật lại.

“Muốn giết trẫm sao?”

Hắn nhếch môi, bóp lấy cổ nàng, nụ cười âm u quỷ dị:

“Để xem là ngươi giết được trẫm trước, hay trẫm giết ngươi trước?”

Sức tay hắn càng lúc càng siết.

Nam Chi vùng vẫy điên cuồng, nhưng vô ích.

Tiêu Lan Xuyên trong cơn mộng chẳng còn nhận ra nàng.

Nàng cảm thấy tim bắt đầu quặn thắt, cứ thế này, chưa kịp bị hắn bóp chết thì nàng cũng sẽ vì bệnh tim mà chết.

“Đại Lực hoàn duy trì được bao lâu?”

[Chỉ cần đổi xong, thì suốt vị diện này đều dùng được.]

Nhìn 210 điểm vất vả tích cóp, Nam Chi nghiến răng tiêu 199 điểm đổi một lọ Đại Lực hoàn.

May là không cần tiêm, hệ thống trực tiếp khởi động.

Ngàn cân treo sợi tóc, nàng gắng sức giật phắt cổ áo sau của Tiêu Lan Xuyên, nhấc bổng hắn khỏi người mình quăng sang một bên.

“Sức cũng khá đấy?”

Tiêu Lan Xuyên hơi ngạc nhiên, thấy nàng thở dốc liên hồi thì khóe môi cong lên.

Hắn thò tay rút con dao găm giấu dưới gối, đâm thẳng tới.

Nhưng dao chưa kịp chạm nàng, mặt hắn đã bất ngờ lãnh trọn một cái tát.

Đầu hắn lệch sang một bên, chậm rãi liếc lại, sát ý cuồn cuộn.

“Ngươi dám đánh mặt trẫm?”

Nam Chi xoa cổ tay, lại tát thêm cái nữa.

Trong ánh nhìn khó tin của hắn, nàng mỉm cười:

“Nếu không phải cái mặt này còn tạm được, ta đã lột da ngươi từ lâu rồi.”

Tiêu Lan Xuyên nghe vậy như tìm thấy đồng loại biến thái, hắn không giận mà khóe môi nhếch lên, đầy tà khí.

“Được, thử xem ngươi lột da trẫm trước, hay trẫm lột da ngươi trước?”

Quả nhiên là đồ biến thái. Não bộ cũng khác người.

Nam Chi gật đầu:

“Được thôi. Có điều ta thích lột tay không. Công bằng, ngươi bỏ dao xuống.”

Tay không à?

Chưa thử bao giờ.

Tiêu Lan Xuyên nổi hứng, hất dao sang một bên.

Nam Chi lại nói:

“Trước khi bắt đầu, theo quy củ giang hồ phải chào nhau một cái.”

“Ngươi lắm lời thật.”

Nhưng hắn vẫn gật.

Dù sao hắn cũng chưa từng gặp nữ nhân nào mặt đầy mẩn đỏ, vừa xấu vừa… biến thái như vậy.

Hai người từ trên giường chuyển xuống đất.

Vừa khom lưng, ai ngờ Nam Chi bỗng bẻ khóa cổ hắn, ấn phập xuống nền.

Nàng ghì chặt yết hầu hắn, thân hình nhỏ bé mà chèn ép được tứ chi hắn:

“Binh bất yếm trá, làm hoàng đế từng ấy năm, còn chưa học được sao?”

Tiêu Lan Xuyên giận dữ, dồn lực hất nàng, song nàng không nhúc nhích.
Hắn càng giãy, nàng càng mạnh, cuối cùng nàng còn vỗ “bẹp” một cái lên mông hắn.

“Ngoan đi, bằng không ta lột da thật đấy.”

Tiêu Lan Xuyên bất động, không rõ vì tức hay vì lý do khác.

Hắn nhìn nàng âm u, sát ý chưa tan, lại như đang rình thời cơ.

Đến khi hắn sắp nghẹt thở, Nam Chi mới buông.

Hắn thở hổn hển một lúc, còn chưa cam lòng muốn phản công, Nam Chi đã dứt khoát xé áo hắn.

Lớp áo lót mỏng bị quăng sang bên, đầu ngón tay mát lạnh của nàng từ hõm cổ hắn từ tốn lướt xuống.

Mắt hắn dần đổi sắc.

Đến khi tay nàng dừng ở hông, toan tháo đai lưng, hắn mới chợt tỉnh, đưa tay chặn lại.

Nhưng đối phương dùng chính đai lưng của hắn, gọn ghẽ trói tay, tay còn lại thì thản nhiên tháo đai.

“Ngoan, đừng nhúc nhích. Ta kiểm hàng.”

Đẹp trai thì có.

Nhưng ai biết “phần cứng” ra sao.

Nhỡ hắn tuyệt tự vì chỗ đó có vấn đề thì chẳng phải nàng lỗ to sao.

Thấy nàng còn tiếp tục, lửa giận Tiêu Lan Xuyên dâng đỉnh:

“Ngươi dám, trẫm giết ngươi!”

“Ta sợ quá cơ.”

Nam Chi mỉm cười, giật một cái…

Chậc.

Cấu tạo bình thường, khởi động bình thường.

Thậm chí có phần vượt chuẩn.

Nàng khá hài lòng.

Người nào đó vốn đang sôi sục bỗng như lắng xuống, đuôi mắt hắn ửng đỏ, đến nốt lệ chí cũng như diễm lệ thêm vài phần.

Không biết bao lâu sau, hắn nghiến răng đe dọa tiếp:

“Ngươi tên gì, trẫm sẽ giết ngươi!”

“Bốp” thêm cái nữa vào mặt, đầu ngón tay nàng lại lười biếng miết qua môi hắn.

“Đừng ép ta tát ngươi tiếp.”

Tiêu Lan Xuyên: …

Nam Chi thỏa thuê “bắt nạt” hắn một trận, liếc thấy giá trị hắc hóa rơi về 60%, hảo cảm lên 20%, khẽ tặc lưỡi.

Đồ tiểu biến thái bị đánh mà lại… sảng khoái chứ gì.

Nàng tung một cú đấm làm hắn ngất, lôi lên ném lại lên tháp.

Một phen lăn xả, nàng hốt về cỡ hai trăm điểm.

Sợ hắn tỉnh dậy phát hiện dấu vết, nàng dứt khoát dùng 99 điểm đổi “thuốc sửa chữa”, xóa mọi vết thương hằn trên người hắn.

Đắp y phục chỉnh tề, nàng chui lại vào lòng hắn.

Chợt nhớ ra, nàng lao tới cắn một cái lên môi hắn, đến khi bật máu mới buông.

Xong xuôi, nàng liếc ra ngoài, trời đã hửng sáng.

Người bên cạnh khẽ động, dường như sắp tỉnh.

Nàng vội giả vờ “ngất” trong vòng tay hắn, mặt mày nhợt nhạt.

Tiêu Lan Xuyên từ từ mở mắt.

Hắn nhìn màn trướng trên đầu một thoáng, chẳng hiểu sao toàn thân mệt rã.

Cúi mắt, hắn thấy người trong lòng.

Nàng ngoan ngoãn nằm im, chẳng rõ sống chết.

Hắn khẽ đẩy, nàng mềm oặt lăn sang một bên.

Hắn liếc vệt dấu bầm khủng khiếp trên cổ nàng, giữa mày nhíu chặt.

Chết rồi sao?

Tiêu Lan Xuyên biết mình hễ ngủ là hóa đáng sợ, như biến thành ma quỷ cuối đời trước, không kiểm soát được sát niệm.

Vốn đã liệu trước.

Thế mà khi thấy nàng “chết”, lòng hắn không chỉ thất vọng…

Hắn lau khóe môi, không hiểu sao lại rách máu.

Nhìn cô nương vài giây, hắn ngồi dậy, gọi Khương Phúc Lai vào.

“Hậu táng đi.”

Hết Chương 6: Sủng phi trong lòng bạo quân điên cuồng (6).

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page