Danh sách chương

Ngoại Truyện - Nữ Sát Thủ Xuyên Không

Chương 20: Ngoại Truyện Về Kiều Ngọc Giai

Không chút chần chừ, cả ba ôm ván, thi triển khinh công nhảy xuống, bình tĩnh đáp trên mặt nước.

Nhờ có ván nên áo quần không bị ướt, nhưng không mái chèo, họ chỉ có thể dùng tay quạt nước.

Khi ba người vừa xuống, có kẻ trên boong nhìn thấy, lập tức hét lên.

Trông thấy có người ôm ván, đám còn lại ùa đi tìm, cuối cùng lôi được trong khoang tối mấy tấm ván ngấm nước, nhưng có vẫn hơn không.

Vậy là tranh giành, hỗn loạn.

Hạ Thủy, Hạ Lan Lan và Hạ Tiểu Phương dốc sức chèo tay, ra xa rồi ngoái lại, chỉ thấy con thuyền họ ngồi đã chìm hẳn.

Hạ Tiểu Phương khẽ rủa:
“Đang yên lành lại cứ phải phá một chiếc thuyền. Vô Ảnh Môn thật sự quá giàu.”

“Dĩ nhiên. Vô Ảnh Môn không chỉ có tình báo thiên hạ đều thèm, mà còn… có tổ chức sát thủ thuộc về họ.”

“Chỉ cần đối phương bỏ đủ bạc, Vô Ảnh Môn có người nhận đơn thì giao dịch liền thành.”

Hạ Lan Lan giải thích.

Hạ Thủy nói thêm:
“Chiếc thuyền vừa rồi vốn là cũ nát, hẳn là đã bị thay thế, không còn giá trị. Lần này tận dụng lần cuối, trực tiếp cho chìm luôn.”

“Thật là! Còn bày trò thả chúng ta giữa biển, trước chẳng thôn, sau chẳng xóm, bảo chúng ta biết đi đâu đây?”

Hạ Tiểu Phương oán thán.

Hạ Lan Lan lại phấn khởi reo:
“Phía trước có đảo!”

Hạ Tiểu Phương vội nhìn, quả nhiên, nơi xa tít tắp có một bóng đen như hình đảo.

Hạ Thủy mỉm cười:
“Họ không định giết chúng ta. Chúng ta được chia lên nhiều thuyền, mỗi thuyền đi một hướng khác nhau.”

“Tập hợp lại, tức là vây thành vòng tròn. Tín hiệu phát đi, chỉ cần nhìn kỹ đều nhận ra phương hướng. Mục tiêu của họ, hẳn chính là hòn đảo phía trước.”

Hạ Tiểu Phương đầy sùng bái nhìn Hạ Thủy:
“Thủy Thủy, may mắn là ta với ngươi là bằng hữu. Có ngươi bên cạnh thật tốt, khỏi phải lúng túng.”

“Nếu không nhờ ngươi đoán được thuyền sẽ chìm, thì giờ e là ta với Lan Lan đã thành oan hồn dưới biển rồi.”

“Làm sao có chuyện đó được. Nếu ta không phát hiện vấn đề, cùng lắm chúng ta chỉ chật vật đôi chút, chưa đến nỗi mất mạng.”

Hạ Thủy mắt cười nói:

“Mau chèo đi, tới đảo sớm thì hơn. Ta tin trên đảo có đồ ăn, nhưng chắc chắn đã có người đến trước chúng ta rồi.”

“Ừ.”

Ba người không nói thêm, giữ sức mà chèo tới hướng đảo.

Nhìn thì gần, nhưng mặc cho các nàng ra sức chèo, đến trưa ngày hôm sau… vẫn chưa cập bờ.

Lúc này ba người đã hơn một ngày chưa có giọt nước nào vào miệng, thân thể bắt đầu không chịu nổi.

Hạ Tiểu Phương than:
“Không biết bao giờ mới tới. Môn chủ thật là nhẫn tâm, lại chọn người kiểu này.”

“Đây mới chỉ là khởi đầu, e rằng phía sau mới là gian nan nhất.”

Hạ Thủy bình thản phân tích.

Hạ Lan Lan nói ở bên:
“Cửa ải thứ nhất hẳn là khảo nghiệm cách sinh tồn nơi hoang dã trong tình trạng tay trắng. Chỉ kẻ sống sót mới có tư cách vào vòng tiếp theo.”

Hạ Tiểu Phương oán oán:
“Thật… quá khắc nghiệt. May là chúng ta có vỗ công, chèo một đêm một buổi sáng mà giờ chỉ là mệt lả. Đổi lại người thường thì sợ rằng đã xong đời rồi.”

Hạ Thủy bật cười:
“Chính vì chúng ta được huấn luyện nên mới có loại khảo nghiệm này. Người thường sẽ chẳng bị ném lênh đênh giữa biển mặc kệ như thế.”

“Đừng oán than nữa, bấy nhiêu thời gian oán thán đủ để chúng ta chèo được một quãng rồi. Đi thôi, nghĩ tới đảo có nước có đồ ăn thì càng nên mau lên.”

Thế là… động tác của ba người càng gấp.

Trong lòng chỉ còn một niệm là uống nước, kiếm ăn. Muốn có nước có đồ ăn thì trước hết phải lên đảo.

Cuối cùng đến chiều, khi mặt trời sắp lặn, bọn họ cũng lên được bờ.

Vừa nãy rã rời là thế, nay nhờ một tia tín niệm mà lại có thêm sức lực.

Ba người theo tín niệm mà đi, tìm nơi có khả năng có nước ngọt nhất.

Ngay sau đó họ đã tìm thấy một hồ nước ngọt.

Lúc các nàng đến, đã có nam nhân tới trước, còn trong đám nữ, ba người các nàng là nhanh nhất.

Họ không màng hình tượng, sà xuống vốc nước mà uống, môi khô nứt vừa chạm nước liền thấy dễ chịu.

Uống cho căng đầy một bụng, rồi họ mới vàp trong rừng tìm đồ ăn.

Vận khí không tệ: Hạ Tiểu Phương bắt được một con thỏ rừng, Hạ Thủy tóm được một con gà rừng, Hạ Lan Lan thì tay trắng, song hai con cũng đủ cho ba người rồi.

Chọn chỗ hẻo lánh, xử lý thỏ và gà, máu và vật dơ thì chôn kín, rồi mới nhóm lửa nướng thịt.

Có cái ăn thì dù không có gia vị, ba người cũng cực kỳ khoái trá.

Ăn no nê xong, Hạ Thủy mới cảm thấy mình như sống lại.

Nàng vừa ngồi xuống thì nghe sau lưng có âm thanh, tai nàng khẽ động, lập tức cảnh giác.

Hạ Tiểu Phương và Hạ Lan Lan cũng nghe thấy, tiếng động càng lúc càng lớn.

Ba người đồng loạt ngoảnh lại, trong đêm đen, có vô số cặp mắt sáng rực, khiến da đầu họ tê dại.

Không chỉ một đôi mắt, mà là rất nhiều.

Hạ Tiểu Phương và Hạ Lan Lan nín thở, mặt mũi tái mét. Thân hình Hạ Thủy khẽ nghiêng, nàng hạ giọng:
“Ta đếm một, hai, ba, chúng ta chia ba hướng mà chạy. Thấy ba gốc cây gần đó chứ? Mỗi người một cây, động tác phải nhanh vào.”

“Rõ.”

Hai người nghiêm túc chờ lệnh.

Hết

Chương 20: Ngoại Truyện Về Kiều Ngọc Giai.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page