“Chi bằng mượn cơ hội này, để mọi người biết kết cục khi đắc tội ta, đổi lại cũng có thể được yên ổn một thời gian.”
“Nàng muốn tha hay giữ đều do nàng định đoạt. Nếu nàng không muốn cho nàng ta đi, nàng ta sẽ không đi được.”
“Huống hồ… nếu chỉ có nhận chiến thư sinh tử mới có một tia hy vọng sống, nàng nghĩ nàng ta có nhận hay không?”
Hạ Dịch Đình gợi ý.
Hạ Thủy đã hiểu, liền hành lễ:
“Hạ Thủy đa tạ thiếu chủ.”
“Ừ.”
Hạ Dịch Đình khẽ gật đầu. Thấy nàng định rời đi, hắn gần như lên tiếng theo bản năng:
“Ngươi đi đâu?”
Hạ Thủy quay đầu, nghi hoặc nhìn Hạ Dịch Đình, hơi cau mày:
“Ta trở về viết chiến thư.”
“Đi theo ta.”
Hạ Dịch Đình dịu giọng, dẫn nàng đến thư phòng, chỉ về phía án thư:
“Qua bên đó viết.”
Hạ Thủy có chút thấp thỏm, nhưng nghĩ tới việc đồ vật là do thiếu chủ ban, lại bị kẻ khác lợi dụng để hại người, khiến thiếu chủ tức giận, mà cơn giận tất sẽ để kẻ ác phải nhận trừng phạt, cho nên mới mặc cho nàng viết ngay tại bàn của mình.
Nghĩ vậy, nàng liền an tâm, bước lên nhanh chóng cầm bút viết chiến thư.
Một khi ký vào, bất luận sinh tử. Viết xong, nàng tự cắn ngón tay, điểm chỉ (in dấu ngón tay bằng máu).
Hạ Dịch Đình thấy nàng tự cắn ngón tay thì trong lòng bỗng nghẹn lại, mày chau chặt.
Hắn lấy từ trên giá xuống một bình ngọc nhỏ, ném sang cho nàng.
Hạ Thủy theo bản năng đưa tay đón lấy, chưa kịp đoán đó là gì, chỉ ngẩng đầu nhìn Hạ Dịch Đình, tràn đầy nghi hoặc.
“Thuốc trị ngoại thương.”
Hạ Dịch Đình chỉ nói ra bốn chữ, rồi liền bực bội rời đi.
Hạ Thủy ôm lọ thuốc, tim đập dữ dội, nàng chẳng rõ vì sao, chỉ cho rằng… mình quá căng thẳng.
Hít sâu mấy lần nàng mới miễn cưỡng bình ổn, rồi cầm chiến thư đi đến nơi giam giữ nữ nhân kia, nói ra yêu cầu của mình.
Quả nhiên, như Hạ Dịch Đình đoán, chỉ cần còn một đường sống thì dù biết không thể đánh thắng Hạ Thủy, nàng ta vẫn liều mình, cũng điểm chỉ bằng máu xuống chiến thư.
Nữ nhân kia được thả, Hạ Thủy trở về. Trận sinh tử chiến được ấn định vào ba ngày sau.
Khi Hạ Thủy nói lại chuyện này, Hạ Lan Lan cùng Hạ Tiểu Phương nghe xong đều không vui.
Hạ Tiểu Phương thẳng thắn:
“Ngươi đúng là ngốc. Thiếu chủ đã nói giao người cho ngươi xử trí, ngươi cứ thẳng tay giải quyết xong là được, về sau chẳng ai biết do ngươi làm, chẳng phải tốt sao? Cần gì khiến mọi người nhìn thấy ngươi giết nàng ta?”
“Ta cho rằng Tiểu Phương nói đúng. Sinh tử lôi đài, một khi lên đài ắt phải có một người chết.”
“Dù võ công ngươi cao, nhưng đối phương cũng chẳng kém, lại là sinh tử quyết đấu, nàng ta liều chết phản kháng thì chưa chắc ngươi đã thắng được.”
Hạ Lan Lan phân tích.
Hạ Thủy chỉ cười nhạt:
“Sinh tử lôi đài, ta biết mạng quan trọng, nàng ta cũng biết. Giữa ta và nàng ta, chỉ có một người sống sót. Nếu ta thật sự thua trên lôi đài, vậy là do ta không bằng người.”
“Ngươi cố chấp quá. Lặng lẽ xử lý không phải tốt hơn sao, cần gì ầm ĩ để ai cũng đều biết.”
Hạ Tiểu Phương trách.
Hạ Thủy giải thích:
“Bởi vì ta được thiếu chủ cứu, bởi vì thiếu chủ ban cho ta sinh mệnh, còn đưa thuốc cho ta, trong lòng nhiều người đã có sẵn bất mãn. Thà mượn cơ hội này cảnh tỉnh bọn họ một lần.”
Hạ Lan Lan gật đầu:
“Hạ Thủy nói đúng. Cho bọn họ một bài học, lần sau sẽ chẳng dám nữa, sau này Hạ Thủy mới có thể yên ổn.”
“Lan Lan, ngươi rốt cuộc đứng bên nào? Lúc thì nói Hạ Thủy không đúng, khi lại tán đồng nàng, ngươi thay đổi chóng mặt quá.”
Hạ Tiểu Phương bất mãn.
Hạ Lan Lan có chút chột dạ, gãi mũi thì thầm:
“Ta chỉ cảm thấy cách của Hạ Thủy tốt, có thể giải quyết thêm nhiều phiền toái.”
Hạ Tiểu Phương trừng mắt lườm cả hai:
“Các ngươi chỉ nghĩ đến chuyện lập uy trước mặt người khác, có nghĩ rằng giết người ngay trên lôi đài, sẽ khiến bao kẻ bất mãn không?”
“Dù xử lý xong kẻ này, thì chắc chắn sau đó sẽ lại có kẻ mới chống đối, lợi ít hại nhiều.”
Hạ Thủy từng nghĩ tới vấn đề này:
“Cho dù khiến người khác bất mãn, ta cũng phải làm. Thà để bọn họ biết ta khó chọc, còn hơn để bọn họ cho rằng ta im lặng chịu đựng, dễ bị ăn hiếp.”
Hạ Lan Lan lại đồng tình, còn Hạ Tiểu Phương thì cạn lời, đành nghiêm giọng căn dặn:
“Trong hai ngày tới, ngươi nhất định phải chăm chỉ khổ luyện, không thể để bị đánh bại.”
“Ta hiểu.”
Ngày hôm sau, dưới sự giám sát của Hạ Lan Lan và Hạ Tiểu Phương, Hạ Thủy gắng sức luyện tập.
Một bên khác, Hạ Thổ trả dây chuyền cho Hạ Dịch Đình, hắn thoáng lấy làm lạ.
“Đây là gì?”
“Là đồ cùng vớt được vào ngày cứu Hạ Thủy. Người dưới giao cho thuộc hạ, sau đó thuộc hạ đi làm việc khác, vốn định trả cho nàng, nhưng chưa gặp được. Hôm qua mới nhớ ra.”
Hạ Thổ giải thích.
Hạ Dịch Đình nhìn món đồ như đá, dưới ánh dương quang lại trong suốt lấp lánh, không giống ngọc bích, hết sức đặc biệt.
Hắn còn trông thấy bên dưới mặt dây chuyền, khắc một chữ “Giai” nhỏ.
“Giai… đó là tên nàng ấy sao?”
Hắn khựng lại giây lát, rồi quét mắt nhìn Hạ Thổ:
“Biết rồi, lui xuống đi.”
“Vâng.”
Hạ Thổ lui ra.
Hạ Dịch Đình đặt dây chuyền trong một hộp tinh xảo trên giá, trong hộp vốn đã có hai mảnh vải trắng, rõ ràng là bị xé xuống từ y phục, chính là của Hạ Thủy ngày hôm qua.
You cannot copy content of this page
Bình luận