Danh sách chương

Ngoại Truyện - Nữ Sát Thủ Xuyên Không

Chương 14: Ngoại Truyện Về Kiều Ngọc Giai

Đương nhiên hắn cũng kể chuyện thiếu chủ cầm mảnh vải của Hạ Thủy, lại giấu vào tay áo.

Hạ Thổ nghe xong, do dự một chút rồi bất chợt bật cười, nhìn Hạ Mộc đầy thương hại:
“Khi y phục Hạ Thủy bị xé rách, ngươi… đã nhìn thấy gì?”

“Chỉ thấy vải trắng, còn lộ ra…” đôi chân thon trắng nõn.

Nói đến đây, Hạ Mộc lập tức hiểu ra. Hắn biết vì sao mình bị phạt, trong lòng dâng lên một nỗi chua xót khó nói:
“Hạ Thổ, việc này đâu phải lỗi của ta, ta… ta thật sự vô tâm. Bên kia phát ra tiếng động, chẳng lẽ ta lại không ngẩng đầu nhìn sao?”

Hạ Thổ khẽ cười:
“Được rồi, dưỡng thương cho tốt. Sau này hầu hạ cẩn thận hơn.”

Hạ Mộc uất ức vô cùng, bèn thì thầm hỏi:
“Trước đây mặt Hạ Thủy có thương tích, về sau thiếu chủ vẫn sai ta đưa thuốc, mãi mới khỏi, nay lại hủy dung, nghe nói cả đời cũng khó chữa.”

“Ngươi nói xem, thiếu chủ có còn động lòng với nàng không?”

“Chuyện không nên lo thì đừng lo nữa.”

Hạ Thổ đáp, rồi bỗng nhớ ra, trong tay hắn còn giữ một vật của Hạ Thủy.

Khi ấy kéo Hạ Thủy từ dưới nước lên, y giả trị thương cho nàng, thuộc hạ thu lưới cá lại, phát hiện trong lưới có một chuỗi dây chuyền ngọc đỏ.

Họ đưa cho hắn, hắn vốn định trả lại Hạ Thủy, nhưng chưa kịp thì thiếu chủ đã sai đi làm việc khác.

Trở về sau cũng không còn gặp nàng, mọi việc đều do Hạ Mộc đưa đồ thay hắn. Thế là hắn cũng quên mất dây chuyền ngọc đỏ kia.

Nếu không phải hôm nay xảy ra chuyện, hắn biết Hạ Thủy có vị trí đặc biệt trong lòng thiếu chủ thì e rằng cũng chẳng nhớ ra.

Suy nghĩ một lúc, hắn quyết định ngày mai đem vật đó giao cho thiếu chủ.

Đồ của Hạ Thủy thì để thiếu chủ trao lại cho nàng. Nếu thiếu chủ thực sự để tâm, thì đây cũng là một cách để kéo gần khoảng cách.

Dĩ nhiên, đây đều là chuyện về sau.

Ban ngày trong viện, Hạ Mộc đưa y phục xong, Hạ Dịch Đình mang áo tiến lên khẽ gõ cửa.

Hạ Thủy có chút lúng túng mở cửa, nàng chỉ ló đầu ra, nhìn thấy Hạ Dịch Đình thì khẽ căng thẳng.

“Y phục.”

Hạ Dịch Đình hơi nâng tay, đưa áo ra phía trước. Hạ Thủy đưa tay từ khe cửa nhận lấy, rồi lại đóng cửa lại.

Nàng thay áo, trong lòng vừa phiền muộn vừa hổ thẹn.

Trang phục của họ vốn đều màu trắng, ngày thường luyện công khó tránh bị dính bẩn, vì vậy thay giặt liên tục, có khi một ngày mấy lần.

Mỗi tháng phát một bộ, nhưng gặp ngày mưa ẩm ướt, áo chưa kịp khô, nên chỉ cần còn mặc được thì họ chẳng nỡ bỏ, luôn giữ lại để dùng.

Áo trắng khó giặt sạch, càng giặt càng mau hỏng. Dù chất liệu bền, giặt nửa năm cũng sẽ không còn chắc chắn.

Bộ hôm nay Hạ Thủy mặc, chính là bộ đầu tiên khi nàng gia nhập Vô Ảnh Môn.

Nửa năm qua, dù đã cao lớn hơn, thân hình thay đổi nhưng vẫn còn mặc được, nên nàng vẫn giữ. Ai ngờ… vải không bền, bị giật rách, ngay cả quần lót cũng…

Nghĩ đến đây, gương mặt nàng đỏ bừng như sắp chảy máu. Nhìn chỗ bị rách, đôi chân trắng lộ ra, nàng càng xấu hổ, vội vã thay y phục.

Lòng nàng đầy hoảng loạn, không dám bước ra, chỉ có thể đi đi lại lại ở trong đại sảnh, mong gương mặt đỏ bừng sớm bình ổn.

Ngoài cửa, với thân thủ của Hạ Dịch Đình, hắn biết nàng đã thay xong y phục.

Nhưng hắn không giục, chỉ lắng nghe tiếng bước chân bối rối mà khó nén nụ cười, khóe môi hắn khẽ cong, tâm tình khoan khoái, lặng lẽ chờ.

Lại qua một nén nhang, cuối cùng cửa phía sau lưng hắn “kẽo kẹt” mở ra. Hạ Thủy bước ra, không dám nhìn hắn.

Trong phòng nàng đã giằng co rất lâu, sợ thiếu chủ nhìn ra sự bất thường.

Nhưng rồi chợt nhớ mình đã hủy dung, trở thành một kẻ xấu xí không ai muốn nhìn.

Thiếu chủ Vô Ảnh Môn cao cao tại thượng là bậc nào, há phải người nàng có thể mơ tưởng?

Ý nghĩ đó như một gáo nước lạnh dội xuống, lạnh thấu tim gan, khiến nàng chẳng dám vọng tưởng thêm.

Nghĩ vậy, nàng liền che mặt bằng tấm mạng rồi mới dám bước ra.

Hạ Dịch Đình thấy nàng né tránh ánh mắt, tưởng nàng chỉ vì áo bị xé mà xấu hổ nên cũng không nghĩ nhiều, bèn chuyển lời:
“Nàng định xử trí kẻ hạ độc thế nào?”

Hạ Thủy hơi ngập ngừng, rồi cung kính thưa:
“Người đã giao cho ta, vậy xin thiếu chủ cho ta thả nàng.”

Hạ Dịch Đình nhíu mày, nhìn nàng không đồng ý:
“Chỉ vì nàng ta cầu xin hai câu, nàng liền định tha à?”

“Thiếu chủ, trong Vô Ảnh Môn có cách quyết đấu không?”

Hạ Thủy hỏi.

Hạ Dịch Đình cười:
“Có. Nhưng… dù nàng gửi chiến thư, đối phương không nhận thì cũng không thể tỷ thí.”

“Vậy còn có cách nào khác chăng? Loại sinh tử bất luận.”

Khi nói ra những lời này, giọng nàng lạnh lẽo, mang theo sát ý.

Hạ Dịch Đình vô cùng hài lòng đối với biểu hiện của Hạ Thủy, hắn lên tiếng nhắc nhở:
“Hiện giờ sinh tử của nàng ta đều nằm trong tay nàng, muốn giết thì dễ như trở bàn tay.”

Hạ Thủy hơi cụp mắt, trịnh trọng nói:
“Ta chưa từng nghĩ muốn đối địch với bất kỳ ai, nhưng cũng chẳng thể để mặc cho người khác khi dễ.”

“Lần này nàng ta dám hạ độc ta, cho dù sau lưng có ai chống lưng, độc đúng là do nàng ta hạ, không thể sai được.”

Hết

Chương 14: Ngoại Truyện Về Kiều Ngọc Giai.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page