Hạ Thủy lần nữa tỉnh lại vào trưa hôm sau.
Hạ Lan Lan không đi tập luyện mà ở lại trông chừng. Thấy nàng mở mắt, nàng ấy liền hốt hoảng hỏi:
“Hạ Thủy, thế nào rồi? Còn chỗ nào khó chịu không?”
Hạ Thủy lắc đầu, giọng yếu và khàn:
“Ta làm sao vậy?”
Nàng nhớ mình về nằm ngủ, sao vừa ngủ dậy mà mặt đau rát, toàn thân rã rời.
Hạ Lan Lan nói:
“Ngươi trúng độc. Nhưng đừng lo, đã giải rồi.”
Lời nói có chút chột dạ, nhất là khi đối diện gương mặt Hạ Thủy, nàng ấy càng thêm xót xa.
Hạ Thủy nhíu mày. Nàng nhận ra ánh mắt Hạ Lan Lan có chỗ không ổn, đó là chột dạ.
Nghĩ đến gương mặt mình, nàng hỏi:
“Vì sao ta lại trúng độc?”
“Ngươi… ngươi…”
Hạ Lan Lan khó mở miệng. Với nữ tử mà nói, dung mạo… quá quan trọng.
Hạ Thủy vẫn bình tĩnh:
“Nói đi. Giờ ngươi không nói, rồi ta cũng sẽ biết thôi.”
Hạ Lan Lan khẽ thở dài:
“Có người đã hạ độc… Trong cao trừ sẹo ngươi dùng.”
Hạ Thủy hít một hơi, có chút không dám tin.
Nàng… nàng kinh ngạc nhìn Hạ Lan Lan, muốn từ sắc mặt nàng ấy tìm ra điều gì, nhưng Hạ Lan Lan lại vô cùng nghiêm túc.
“Vậy là, mặt ta giờ lại bị hủy rồi sao?”
Hạ Thủy bình tĩnh khác thường, nhưng sự bình tĩnh ấy lại che giấu trong lòng cơn sóng dữ và ngút ngàn phẫn nộ.
Hạ Lan Lan khẽ gật đầu, không nỡ nhưng vẫn nói:
“Thiếu chủ đã mời y giả tới xem qua. Y giả nói… không có cách nào.”
Hạ Thủy khép mắt lại, chỉ một thoáng đã thản nhiên tiếp nhận:
“Ừ, hủy thì hủy thôi.”
Dù sao nàng không có thân nhân, cũng chẳng vướng bận gì.
Bên cạnh còn có hai tỷ muội này, họ không chê nàng là đủ. Khuôn mặt đẹp không còn thì thôi vậy.
Hạ Lan Lan biết nàng đau lòng, song không biết an ủi thế nào, cuối cùng chỉ có thể nhẹ giọng hỏi:
“Có muốn uống chút nước không?”
“Ừ.”
Uống xong, chẳng bao lâu có người đưa canh bổ đến. Hạ Lan Lan định đút nàng, nhưng Hạ Thủy bảo:
“Lan Lan, đỡ ta ngồi dậy, ta tự uống.”
Hạ Lan Lan làm theo. Hạ Thủy nửa tựa vào giường, một tay nâng bát, một tay cầm thìa, vừa nghe Hạ Lan Lan nói.
“Hôm ấy ngươi sốt cao không hạ, chúng ta đi gọi y giả. Y giả nói ngươi trúng độc, sẽ phát sốt liên miên. Nếu không phát hiện sớm, e rằng đã sốt… sốt đến ngốc mất rồi.”
Tay cầm thìa của Hạ Thủy khẽ siết chặt, nàng im lặng uống canh, không nói lời nào.
Hạ Lan Lan lại tiếp:
“Tiểu Phương lập tức đi tìm thiếu chủ. Thiếu chủ tới thì rất tức giận, đem lọ thuốc kia đi. Bát canh này cũng là do thiếu chủ dặn nhà bếp chuẩn bị.”
“Ngươi đã được trích độc huyết, thân thể còn yếu, mấy ngày này không cần tới luyện võ trường.”
“Ừ.”
Hạ Thủy khẽ gật đầu, đáy mắt ánh lên một tia lạnh lẽo.
“Ngươi đừng vội, thiếu chủ đã phái người điều tra. Sân viện chúng ta đông người tạp loạn, muốn tra cho rõ cũng không dễ.”
Hạ Lan Lan an ủi.
“Ta hiểu.”
“Tiểu Phương nghi ngờ là Hạ Nhược Kiều làm, đã bẩm thiếu chủ. Nhưng người thiếu chủ phái đi tra nói Hạ Nhược Kiều có hiềm nghi, song không phải do nàng ta.”
“Ta biết.”
Hạ Lan Lan hơi kinh ngạc:
“Hạ Nhược Kiều cứ ba ngày lại tìm ngươi gây sự, ngươi thế mà tin nàng ta sao? Ta với Tiểu Phương đều không tin.”
Hạ Thủy lắc đầu, nghiêm túc nhìn nàng ấy và nói:
“Hạ Nhược Kiều thường hành sự cao điệu. Nửa năm nay ta đã đánh nàng ta không ít lần, nhưng mỗi lần nàng đều minh bạch đối mặt, chưa từng ngấm ngầm sau lưng.”
“Người như Hạ Nhược Kiều có kiêu ngạo riêng, không thèm giở thủ đoạn lén lút.”
Nghe vậy, Hạ Lan Lan lặng đi.
“Vô Ảnh Môn tuy bề ngoài yên tĩnh, nhưng ai chẳng muốn leo lên cao hơn. Nửa năm nay thiếu chủ vẫn đều đặn cho người mang thuốc tới, sợ rằng trong tối đã nhiều kẻ bất mãn.”
Hạ Thủy gật đồng:
“Nếu kẻ nào cũng giống Hạ Nhược Kiều, bất mãn thì trực diện đến khiêu chiến, tỷ thí công khai, thế còn dễ chịu.”
“Đáng sợ nhất là mấy thủ đoạn sau lưng, mà loại người như thế, e là không ít.”
Nàng thật không rõ nên mừng hay lo vì sự đặc biệt thiếu chủ dành cho mình.
“Đảo này có không ít nữ tử mến mộ thiếu chủ. Có người chỉ muốn theo hầu bên cạnh, có kẻ lại muốn bò lên giường thiếu chủ.”
Hạ Lan Lan nói.
Hạ Thủy bật cười:
“Cũng bình thường thôi, nơi nào có nữ nhân thì nơi đó là chiến trường, chỉ là chiến trường không khói lửa…”
Nói đến đây nàng sững lại. Đây là lời chính nàng vừa thốt ra? Sao nghe quen thuộc lạ lùng.
Hạ Lan Lan không để ý, còn tỏ ra khâm phục:
“Thủy Thủy, ngươi nói đúng, có nữ nhân là có chiến trường, không cần khói lửa. Chúng ta càng phải cẩn thận.”
“Là ta liên lụy các ngươi.”
Hạ Thủy khẽ nói.
Hạ Lan Lan liếc nàng:
“Nói bậy, chúng ta là tỷ muội, đương nhiên là đồng cam cộng khổ, có phúc cùng hưởng.”
Hạ Thủy nghiêm túc nhìn nàng ấy:
“Sau này, nếu ta nhớ lại được, nếu ta còn có thân nhân yêu thương, ta nhất định bắt cha nương nhận ngươi làm nữ nhi.”
Hạ Lan Lan bật cười:
“Thôi đi, ngươi còn chưa có ký ức đâu, đã nghĩ xa xôi thế rồi.”
“Nhỡ đâu chứ.”
Hạ Thủy nói vậy nhưng lòng không chắc lắm.
Nếu nàng thật sự có cha nương thương yêu thì sao lại bị thương thành thế? Tám phần nàng cũng giống Tiểu Phương, là một cô nhi.
Hạ Lan Lan đổi đề tài:
“Thiếu chủ đã hạ lệnh tra xét nghiêm ngặt, ta tin chẳng mấy chốc sẽ có kết quả thồi.”
You cannot copy content of this page
Bình luận