Tính Hạ Tiểu Phương nóng, nghe vậy vì bảo vệ Hạ Thủy, dẫu biết mình có thể thua nhưng nàng ấy vẫn xông lên ra tay với Hạ Nhược Kiều.
Hai người lập tức giao thủ.
Hạ Lan Lan sốt ruột, Hạ Thủy cũng nhíu mày, quay sang hỏi:
“Ở đây đánh nhau không ai quản sao? Phương Phương có sao không?”
Hạ Lan Lan lắc đầu:
“Không. Vô Ảnh Môn nói chuyện bằng thực lực, cũng cho phép loại tỉ thí này, không ai can thiệp.”
“Cái chính là Phương Phương đánh không lại Hạ Nhược Kiều. Trong đám đồng lứa chúng ta, Hạ Nhược Kiều có thân thủ tốt nhất, lại xinh đẹp. Vừa rồi nàng ta cố ý gây sự với ngươi, e là…”
“Sao?”
Thấy Hạ Lan Lan bỏ dở, Hạ Thủy hỏi.
Hạ Lan Lan nghĩ rồi quyết định nói hết:
“E là có liên quan đến thiếu chủ. Trong đám người chúng ta sẽ có một lần tuyển chọn, ai được chọn sẽ có cơ hội theo hầu bên thiếu chủ.”
“Ồ?”
Ánh mắt Hạ Thủy sáng lên, đi theo bên người nam nhân tuấn mỹ kia… thật đã mắt.
Giọng Hạ Lan Lan hạ thấp chỉ đủ hai người nghe:
“Ta nghe họ nói riêng, Hạ Nhược Kiều thích thiếu chủ, muốn làm thiếp của ngài. Cho nên nàng ta đối địch với bất cứ nữ tử nào có tính uy hiếp, hoặc xinh đẹp.”
“Ngươi là người được thiếu chủ đích thân mang về, lại ban tên, nên nàng ta mới nhằm vào ngươi.”
Sắc mặt Hạ Thủy hơi trầm xuống, thích một nam nhân thì không cho người khác tồn tại ư? Lý lẽ gì vậy.
Hai người kia đang đánh, roi của Hạ Nhược Kiều sắp quật trúng Hạ Tiểu Phương.
Hạ Thủy vội xông tới, kéo Hạ Tiểu Phương lệch ra, nàng né được cú roi. Hạ Nhược Kiều đánh hụt, lại vung roi tiếp.
Hạ Thủy lập tức nhập cuộc, ra chiêu cũng cực kỳ gọn gàng.
Nàng hoàn toàn dựa vào bản năng mà xuất thủ, còn Hạ Nhược Kiều càng đánh càng kinh ngạc, sắc mặt nàng ta khó coi, không ngờ nữ tử do thiếu chủ mang về lại có thân thủ lợi hại đến vậy.
Rất nhiều người vây xem.
Không xa, Hạ Dịch Đình dẫn người đến.
Từ xa đã thấy Hạ Thủy và Hạ Nhược Kiều đang giao thủ.
Ở Vô Ảnh Môn, người chưa vào hầu cận chủ nhân đều mặc đồng phục, nữ áo trắng, nam áo đen.
Chỉ thấy một thiếu nữ áo trắng, mang mạng che mặt, thân ảnh lúc cao lúc thấp, linh động vô cùng.
Thiếu nữ áo trắng còn lại tuy động tác nhanh, tay cầm roi, nhưng hoàn toàn không chạm được vào cô nương đeo mạng.
Hạ Dịch Đình khựng một chút, hỏi người bên cạnh:
“Cô nương đeo mạng kia là Hạ Thủy mà lần trước ta mang về à?”
Hạ Kim ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn, không dám chắc:
“Thiếu chủ, thuộc hạ không rõ, giờ đi dò hỏi ngay.”
“Ừm.”
Hạ Dịch Đình khẽ gật, bước chân thong thả tiến lên, không gây chú ý, mọi ánh mắt đều dồn vào hai người đang giao đấu.
Hạ Kim tiện tìm người hỏi, nhanh chóng nắm rõ đầu đuôi.
Kẻ ấy muốn tiến đến hành lễ với Hạ Dịch Đình, nhưng hắn phất tay, người kia lập tức không dám mở miệng, đứng một bên có chút câu nệ.
Hạ Kim quay lại bên Hạ Dịch Đình, kể rành rẽ chuyện vừa dò la được, Hạ Nhược Kiều khiêu khích thế nào, Hạ Thủy vì sao ra tay.
“Ừ.”
Hạ Dịch Đình khẽ gật đầu, trong mắt đầy vẻ tán thưởng, vẫn luôn dõi nhìn.
Hai người đánh càng lúc càng đặc sắc.
Chẳng mấy chốc, mọi người đều phát hiện… Hạ Nhược Kiều đã rơi xuống thế hạ phong, chỉ còn đang giãy chết.
Hạ Thủy cũng không dồn nàng ta đến đường cùng, thấy đủ thì nàng thu tay, ánh mắt nhạt như nước nhìn đối phương, giọng bình thản:
“Ngươi không phải đối thủ của ta.”
Một câu ấy làm Hạ Nhược Kiều đỏ bừng mặt, tựa như vừa bị tát.
Nhất là ánh mắt điềm tĩnh của Hạ Thủy, càng khiến nàng ta sinh ra nỗi nhục xưa nay chưa từng có.
Từ khoảnh khắc đó, nàng ta ghi hận Hạ Thủy.
Hạ Thủy đối với Hạ Nhược Kiều không có cảm giác gì.
Đã đến nơi này, nàng phải nghĩ cách sinh tồn, chuyện trở thành người hầu cận bên thiếu chủ thì… hiện tại nàng chưa có hứng, chỉ cảm thấy vị thiếu chủ kia tuấn tú mà thôi.
Hơn nữa thiếu chủ đã cứu mạng nàng, nàng muốn cảm tạ, chỉ đơn giản là vậy.
“Đi thôi.”
Hạ Thủy không liếc Hạ Nhược Kiều, quay lại nói với Hạ Lan Lan và Hạ Tiểu Phương.
Hai người không ngờ Hạ Thủy có thể đánh bại Hạ Nhược Kiều, nên kinh hãi không dám tin, nhưng vui mừng thì nhiều hơn.
Ba người vui vẻ trở về phòng.
Vừa ngồi xuống đã có người gõ cửa. Hạ Lan Lan ra mở, liền thấy Hạ Mộc, thuộc hạ bên người thiếu chủ đứng ở ngưỡng cửa.
Vừa thấy người đến, Hạ Lan Lan nhất thời căng thẳng, nói cũng không nên lời.
Vẻ mặt Hạ Mộc nhàn nhạt, đưa hộp thuốc trong tay tới:
“Đây là thiếu chủ cho Hạ Thủy.”
“Hả? Ồ.”
Hạ Lan Lan ngơ ngẩn nhận lấy, còn chưa kịp hoàn hồn thì Hạ Mộc đã đi rồi.
Trong phòng, Hạ Thủy và Hạ Tiểu Phương nghe tiếng Hạ Mộc, vừa định ra xem thì đã thấy Hạ Lan Lan với vẻ mặt kỳ quái bước vào, đưa thuốc cho Hạ Thủy:
“Thiếu chủ sai Hạ Mộc mang tới cho ngươi.”
Hạ Thủy ngơ ngác, Hạ Tiểu Phương khẽ kêu lên:
“Trời ơi!”
Hạ Thủy càng mờ mịt:
“Sao vậy?”
“Ngươi… thiếu chủ thế mà phái người đưa thuốc tới! Mau để ta xem là thuốc gì.”
Hạ Tiểu Phương nói rồi cầm lấy hộp từ tay Hạ Lan Lan, thấy trên mặt hộp viết ba chữ “Cao Trừ Sẹo”, nàng ấy bèn reo lên:
“Là cao trừ sẹo! Do thiếu chủ sai người đưa tới!”
Hạ Thủy vô cùng kinh ngạc, không biết nên nói gì.
You cannot copy content of this page
Bình luận