Danh sách chương

Thấy nàng đã đeo mạng, tuy đoán được đôi phần nhưng nàng ấy không hỏi, chỉ kéo nàng:

“Lại ăn đi.”

Hạ Thủy đứng dậy, quay người bước tới bàn.

Hạ Tiểu Phương vừa nhìn thấy tấm mạng trên mặt nàng là hiểu ngay, cười hì hì:

“Được rồi, ăn trước đã. Lát nữa ta dẫn ngươi đến võ trường xem. Ở đây thực lực định đoạt tất thảy, chỉ cần có thực lực, thì sẽ không ai dám ức hiếp ngươi.”

Hạ Thủy cảm kích nhìn Hạ Tiểu Phương, trái tim vừa rơi xuống vực vì dung mạo của nàng chầm chậm ấm áp lại.

Đúng vậy, bên cạnh nàng còn hai tỷ muội tốt, nàng không phải tay trắng.

“Hạ Thủy, không biết trước kia ngươi có võ công không. Nếu không… thì lúc mới luyện sẽ rất khổ.”

“Nhưng chịu khổ qua rồi, có được bản lĩnh, ngươi sẽ thấy mọi gian khổ đều đáng.”

Hạ Lan Lan dặn trước, sợ nàng không chịu nổi.

Dù sao luyện công quả thực rất khắc nghiệt.

Hạ Thủy lắc đầu:

“Ta không biết mình có hay không. Nhưng… đã ở đây thì ta nhất định phải có.”

Không có thì học.

Nàng luôn nhớ câu nói ngày ấy của thiếu niên kia:

“Vô Ảnh Môn không giữ kẻ vô dụng.”

Mấy người ăn xong, Hạ Lan Lan và Hạ Tiểu Phương không nhắc gì đến chuyện gương mặt của Hạ Thủy, mà cùng nhau đi đến luyện võ trường.

Luyện võ trường rất rộng, trên sân có rất nhiều người, lại có cọc gỗ để luyện công, còn có cả binh khí.

Người trong luyện võ trường lớn nhỏ đủ cả, Hạ Thủy thấy có kẻ tuổi lớn hơn nàng, cũng có hài tử chỉ vài tuổi.

Hạ Lan Lan đứng bên giải thích cho nàng:

“Chúng ta đều là cô nhi. Khi người của Vô Ảnh Môn ra ngoài làm nhiệm vụ, gặp được hài tử có tư chất thì sẽ mang về.”

“Ồ.”

Hạ Thủy hiểu ra, những đứa nhỏ vài tuổi này cũng là cô nhi.

Hạ Tiểu Phương nói:

“Thực ra ở đây rất tốt. Trước khi vào Vô Ảnh Môn, ta chỉ là một kẻ ăn mày, ngày có bữa no bữa đói.”

“Có lúc gặp kẻ y phục hoa lệ, ta đến xin cơm còn bị đánh. Lúc mưa chẳng có chỗ trú, cho nên ta rất thích nơi này.”

Trong mắt nàng, Hạ Thủy thấy có ánh sáng, ánh sáng yêu đời.

Hạ Lan Lan thoáng u tối:

“Nhà ta quá nghèo, cha nương bán ta vào nơi đó. Ta không chịu nên bỏ trốn, tú bà bèn phái người đuổi bắt.”

“Vừa khéo gặp người của Vô Ảnh Môn, họ thấy ta có tư chất nên đưa bạc chuộc thân, mang ta về.”

Thấy tâm tình cả hai đều không tốt, Hạ Thủy mỉm cười an ủi:

“Thế là tốt rồi, các ngươi còn biết quá khứ của mình. Ta thì chẳng biết gì cả. Về sau chúng ta chính là tỷ muội, là người một nhà.”

Hạ Lan Lan và Hạ Tiểu Phương gật đầu thật mạnh:

“Ừ, tỷ muội.”

Ba người dạo một vòng, vừa định rời đi, có một thiếu nữ đang luyện roi.

Không biết cố ý hay lỡ tay, đầu roi lại khéo đúng hướng quật về phía Hạ Thủy.

Khoảnh khắc thấy roi vút tới, Hạ Lan Lan và Hạ Tiểu Phương theo bản năng dang tay kéo Hạ Thủy.

Vì hai người một trái một phải cùng dùng lực, Hạ Thủy càng khó nhúc nhích, mà roi đã kề trước mắt.

Thân thể nàng dường như theo bản năng bật nhảy, với một thân pháp đẹp mắt xoay người giữa không trung, rồi đáp đất vững vàng.

Một màn ấy rơi vào mắt không ít người, Hạ Lan Lan và Hạ Tiểu Phương càng sững sờ, không ngờ Hạ Thủy thực sự có võ công.

Bản thân Hạ Thủy cũng không ngờ, vừa rồi hoàn toàn là theo bản năng.

“Ngươi quả là có võ công, không tệ.”

Hạ Tiểu Phương phản ứng trước, quay đầu khen Hạ Thủy, rồi nhìn sang cô nương vung roi:

“Hạ Nhược Kiều, nếu không biết dùng roi thì đừng dùng. Tùy tiện vung vẩy trên luyện võ trường, lỡ làm người khác bị thương thì ngươi đừng hòng yên.”

Kỳ thực Hạ Nhược Kiều chính là nhằm vào Hạ Thủy.

Hơn nửa tháng trước nàng ta đã nhận được tin thiếu chủ từ bên ngoài mang về một cô nương, còn đích thân ban danh là Hạ Thủy, cuối cùng thậm chí còn đi thăm nàng một lần.

Thiếu chủ là người thanh lãnh đến nhường ấy, vậy mà lại đối với một nha đầu lai lịch bất minh đặc biệt như vậy, nàng ta nuốt không trôi cơn giận này.

“Luyện võ trường, đầu roi không có mắt. Các ngươi cứ xông vào chỗ có roi, ta biết làm sao?”

Hạ Nhược Kiều nói chuyện rất ngang ngược.

Thấy mạng che mặt trên mặt Hạ Thủy thì nàng ta càng thêm khó chịu, rồi cất giọng:

“Đây là người mới được thiếu chủ cứu về à? Sao còn đeo mạng? Là quá đẹp hay quá xấu? Không dám gặp người à?”

“Mặt đẹp mà tâm như rắn rết thì ích gì?”

Hạ Tiểu Phương không khách sáo phản kích.

Nghĩ đến Hạ Thủy, nàng ấy liền bước lên khoác tay nàng:

“Thủy Thủy, chúng ta về, mặc kệ ả ta.”

Hạ Thủy ngoan ngoãn không đáp, theo Hạ Tiểu Phương định rời đi.

Nhưng Hạ Nhược Kiều sao chịu để các nàng đi, nàng ta trực tiếp chắn ngang lối:

“Không được đi.”

Sắc mặt Hạ Tiểu Phương trầm xuống:

“Ngươi muốn thế nào?”

Hạ Nhược Kiều chỉ thẳng mặt Hạ Thủy:

“Ta muốn nàng ta tháo mạng xuống.”

“Hạ Thủy của ta đeo mạng thì liên quan gì đến ngươi? Đừng lo chuyện bao đồng, cút qua một bên.”

Hạ Tiểu Phương bắt đầu giận.

Hạ Nhược Kiều hừ lạnh:

“Ta nói rõ ở đây, nếu không tháo mạng, thì ta sẽ không cho các ngươi đi.”

Nàng ta nắm chắc phần thắng, dù sao Hạ Tiểu Phương và Hạ Lan Lan đều đánh không lại.

Hết

Chương 7: Ngoại Truyện Về Kiều Ngọc Giai.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page