Thấy mặt nàng quấn băng kín mít, bèn có chút chán ghét nói:
“Đôi mắt này thì đẹp đấy, nhưng gương mặt… chẳng lẽ đã hủy dung rồi sao?”
“Phương Phương.”
Hạ Lan Lan khẽ gọi một tiếng, chỉ e lời Hạ Tiểu Phương khơi dậy chuyện thương tâm của Hạ Thủy.
Hạ Tiểu Phương không cho là đúng, nàng ta liếc Hạ Lan Lan một cái, thản nhiên nói:
“Lan Lan vội gì chứ? Nàng đã mất trí, lý do vì sao trước kia bị thương cũng quên hết rồi. Dù có hủy dung, nàng cũng chẳng nhớ kẻ thù là ai, sẽ không buồn đâu.”
Lý thì là như vậy.
Nhưng đối với nữ tử, hủy dung là đòn chí mạng, kẻ nào tâm lý yếu, e rằng không còn muốn sống.
Hạ Thủy lại chỉ chớp mắt:
“Lan Lan, ta không sao. Phương Phương nói đúng.”
Nghe vậy, Hạ Tiểu Phương sững một thoáng rồi không trêu chọc nữa, nàng ta quay sang bảo Hạ Lan Lan:
“Buổi chiều nay ngươi phải đi tỷ thí, ta đã xong rồi. Lát nữa ngươi đi đi, nơi này để ta trông.”
Hạ Tiểu Phương vốn không phải người khéo hầu hạ, bảo nàng ta đánh đánh giết giết thì được, chứ chăm bệnh nhân… Hạ Lan Lan có chút lo:
“Ngươi làm được không?”
“Có gì mà không? Chẳng phải ngươi đã đút thuốc cho nàng rồi sao. Dưới lầu cũng không có việc gì, ta ở trong phòng canh là được, có gì mà không làm nổi.”
Hạ Tiểu Phương suýt nữa vỗ ngực cam đoan.
Hạ Lan Lan do dự một chút:
“Được, vậy ngươi chăm sóc Hạ Thủy cho tốt, chiều ta ra ngoài.”
“Ừ.”
Thân thể Hạ Thủy còn yếu, uống thuốc xong chẳng bao lâu đã mơ màng thiếp đi.
Tỉnh lại thì trong phòng chỉ còn mỗi Hạ Tiểu Phương, nàng ta đang cẩn thận lau kiếm bằng một mảnh vải.
Thấy Hạ Thủy tỉnh, Hạ Tiểu Phương thu kiếm, ngồi xuống mép giường, nhìn nàng như đang ngắm một vật gì:
“Da dẻ ngươi nhìn tốt thật, chẳng lẽ là tiểu thư nhà nào?”
“Quên rồi.”
Hạ Thủy đáp.
Hạ Tiểu Phương bật cười, rồi nói:
“Hạ Thủy, sau này nếu ngươi khôi phục ký ức, thì đừng quên lúc ngươi nguy nan nhất là ta đã giúp ngươi đấy.”
“Được.”
Hạ Thủy chớp mắt, rồi lên tiếng.
Hạ Tiểu Phương càng nhìn càng thấy thú vị, vừa định nói thêm thì ngoài cửa vang tiếng gõ.
Nàng ta khựng lại, ngẩng đầu gọi:
“Ai đó? Vào đi, cửa không khóa.”
Cọt kẹt, cửa mở.
Nhìn thấy gương mặt người đẩy cửa, dáng vẻ thảnh thơi của Hạ Tiểu Phương lập tức tan biến, toàn thân nàng ta căng thẳng, cúi đầu, không dám phát tiếng.
Người vào là một nam tử chừng hơn ba mươi.
Hạ Tiểu Phương tưởng chỉ có hắn, không ngờ… sau lưng lại là thiếu chủ Vô Ảnh Môn.
Hạ Tiểu Phương căng thẳng đến nỗi cảm giác khó thở.
Hạ Dịch Đình bước vào, liếc Hạ Tiểu Phương rồi nhìn người nằm trên giường, hơi ngập ngừng:
“Các ngươi lui xuống trước đi.”
“Vâng.”
Hạ Tiểu Phương nghe xong thì chạy còn nhanh hơn thỏ.
Nam tử hơn ba mươi cũng lui ra, tiện tay khép cửa.
Hạ Dịch Đình đứng lại bên giường, đối diện đôi mắt đẹp của Hạ Thủy, bất giác nhớ đến hôm trên thuyền khi y giả xử lý vết thương trên mặt nàng, nàng cứng rắn chịu đựng, một tiếng rên cũng không có.
“Đa tạ.”
Hạ Thủy mở miệng trước, phá vỡ yên lặng.
Hạ Dịch Đình nhìn nàng:
“Ngươi quả thực không nhớ bất cứ chuyện gì về bản thân sao?”
“Ừ.”
Hạ Thủy khẽ đáp, chỉ thấy thiếu chủ thực sự tuấn mỹ.
Hạ Dịch Đình nhận ra ánh mắt nàng trong suốt, không hề dối trá:
“Đã quên thì ở lại đây. Người dưới sẽ dạy ngươi ở Vô Ảnh Môn thì nên làm gì.”
“Nhưng… đừng vì ta cứu ngươi mà đòi đặc quyền. Vô Ảnh Môn không giữ kẻ vô dụng.”
“Rõ.”
Trong lòng Hạ Thủy vẫn mịt mờ, nhưng nàng ngoan ngoãn đáp. Nàng tin mình không phải kẻ vô dụng.
Thời gian thoáng chốc trôi qua nửa tháng.
Từ hôm đó nàng không gặp lại Hạ Dịch Đình. Hắn là thiếu chủ, còn nàng… chỉ là một người bình thường trong Vô Ảnh Môn.
Nửa tháng qua, thương thế trên người nàng đã lành, băng trên mặt vẫn chưa tháo. Hôm nay chính là ngày tháo băng.
Không biết Hạ Tiểu Phương tìm được từ đâu một tấm mạng che mặt, trên đó thêu một đóa hoa rực rỡ, bên hoa còn có một cánh bướm, rất đẹp.
“Hạ Thủy, giữ lấy cái này. Chút nữa tháo băng thì dù không còn xinh đẹp cũng đừng buồn. Dung mạo chỉ là lớp da mà thôi.”
Hạ Lan Lan trừng Hạ Tiểu Phương một cái, rồi dịu dàng trấn an Hạ Thủy:
“Đừng sợ, mặc kệ là thế nào, chúng ta đều ở bên ngươi.”
“Ừ.”
Hạ Thủy gật đầu thật mạnh.
Hai người đưa mắt nhìn nhau. Hạ Tiểu Phương đặt mạng che lên bàn:
“Đi thôi Lan Lan, ta hơi đói, đi lấy ít đồ ăn về.”
“Được.”
Hạ Lan Lan gật đầu, lúc đi còn dặn Hạ Thủy:
“Ngươi tháo đi nhé, chúng ta ra lấy đồ ăn.”
“Ừ.”
Hạ Thủy biết hai người cố ý để cho nàng một không gian riêng.
Nửa tháng ở chung, nàng đã lờ mờ hiểu tính họ, Hạ Lan Lan dịu dàng như nước, còn Hạ Tiểu Phương bề ngoài cao lạnh, kỳ thực… mặt lạnh tâm mềm.
Cửa phòng khép lại.
Hạ Thủy tự mình đưa tay, từng lớp từng lớp tháo băng trên mặt.
Lộ ra khuôn mặt đầy vết tích, hai dấu X chằng chịt, vết thương vừa se lại, trông cực kỳ xấu xí.
Trái tim vốn chẳng mong đợi gì, giờ lại chìm hẳn xuống đáy.
Không biết thất thần bao lâu, ngoài cửa vang tiếng Hạ Lan Lan và Hạ Tiểu Phương ríu rít cười nói.
Hạ Thủy theo bản năng liếc gương đồng, rồi đưa tay đội mạng che mặt Hạ Tiểu Phương tặng.
Hai người đã vào.
Hạ Tiểu Phương ngồi phịch xuống bàn gọi:
“Thủy Thủy, mau lại đây. Hôm nay phòng bếp mới làm bánh quế hoa, ngon lắm. Mau nếm thử đi.”
“Đúng đó, vì đĩa bánh quế hoa này mà Tiểu Phương còn phải nói đỡ với thẩm thẩm ở bếp một hồi, người ta mới chịu chia phần đấy.”
Hạ Lan Lan cười nói, bước đến bên Hạ Thủy.
You cannot copy content of this page
Bình luận