Danh sách chương

Bước nào cũng phải rút chân ra khỏi cát mới có thể đi tiếp, trong khi ánh sáng càng lúc càng chói, mặt trời càng lên cao, sa mạc dần bước vào thời khắc nóng bỏng nhất.

Lý Tùng La chịu không nổi nữa, ôm lấy gậy xương, thở hồng hộc leo lên lưng Nguyệt Sơn.

Chưa đến mười phút, nàng đã bị nóng đến toát mồ hôi đầy người.

Bộ lông dày mềm mượt của con hổ lúc này lại thành gánh nặng, nóng đến mức Lý Tùng La chỉ muốn giật lấy chiếc ô của Tạ Phù Cừ để che lên đầu mình.

Nàng uể oải nhìn chằm chằm vào mặt ô của Tạ Phù Cừ một lúc, rồi bất ngờ lật người, trượt khỏi lưng Nguyệt Sơn, lao đến ôm chặt cánh tay hắn.

Trên người Tạ Phù Cừ lạnh buốt, dù đã ngăn cách bởi mũ trùm và y phục, Lý Tùng La khi áp sát vẫn cảm thấy như đang ôm lấy một khối băng. 

Nàng thích thú áp mặt lên cánh tay hắn cọ cọ, rồi treo mình như một cái phụ kiện trên tay hắn.

Bước chân Tạ Phù Cừ không hề ngừng lại, chỉ dùng một tay xách Lý Tùng La lên, khẽ ném nàng ra sau lưng, rồi vững vàng cõng lấy.

Gần đây hắn đã cõng Lý Tùng La rất nhiều lần, cõng mãi thành quen, động tác ngày càng thuần thục.

Lý Tùng La tháo sọ thú xuống, vén tấm mũ trùm của Tạ Phù Cừ, chui cái đầu nóng bừng của mình vào, áp chặt vào sau gáy hắn. 

Trên người Tạ Phù Cừ hoàn toàn không có mồ hôi, mùi khí lạnh kia gần đến mức hít thở thôi cũng thấy xót mũi, nhưng trong tiết trời nóng bức thế này thì lại vừa khéo dễ chịu.

Nàng ôm lấy cổ hắn, ngáp một cái rồi bắt đầu bù giấc.

Đêm qua nàng mơ ác mộng, chẳng ngủ yên được, sáng sớm lại bị bầy bướm quấy rầy mà tỉnh dậy.

Khuôn mặt nóng hầm hập của nàng dán sát không hề chừa một khe hở vào sau gáy Tạ Phù Cừ. 

Khi nhiệt độ tăng lên, mùi hương kia cũng càng rõ rệt, một thứ hương vị thối rữa, phảng phất như kề cận với cái chết, đang từ trên người Lý Tùng La tỏa ra.

Bước chân Tạ Phù Cừ thoáng chốc trở nên phân tâm. Hắn nhớ tới tối qua khi Lý Tùng La bừng tỉnh từ cơn mơ, nhịp tim nàng dồn dập bất an. Ở khoảnh khắc đó, khí tức cận kề tử vong trên người nàng lộ ra rõ ràng hơn bao giờ hết.

Ngay trong khoảnh khắc ấy, Tạ Phù Cừ cũng bất giác căng thẳng theo. Hắn đã chết nhiều năm, vốn quen thuộc với bóng tối dài dằng dặc và tĩnh lặng vô biên, thế nhưng chỉ khi ở cùng Lý Tùng La, trong lòng hắn mới sinh ra từng đợt phẫn nộ và bức bối.

Hắn muốn được nghe.

Hắn muốn được thấy.

Hắn muốn được chạm vào.

Hắn muốn biết 【chính mình】 rốt cuộc là một tồn tại thế nào.

Khát vọng đối với 【tự ngã】 trong hắn ngày một lớn, nhưng bởi thiếu đi ngũ quan và ký ức, hắn không biết nên làm thế nào.

Lý Tùng La trong cơn mơ màng tỉnh dậy, vô thức đưa tay dụi mặt, rồi ngẩng đầu lên.

Bốn phía đều tối om, chẳng thấy gì cả.

Nàng ngẩn ra một chút, mới chợt nhớ ra, mình vì quá buồn ngủ nên đã chui vào trong mũ trùm của Tạ Phù Cừ ngủ mất.

Vén tấm màn ra, Lý Tùng La ló đầu nhìn quanh, phát hiện bọn họ đã vào một ốc đảo khá lớn.

Có xương rồng, có cả những bụi cỏ cao hơn người, và những loại cây cao nhưng lá thưa thớt chẳng rõ tên. Nàng còn thấy dọc theo bờ sông có những yêu quái bày sạp hàng, nhìn đặc điểm trên người thì chắc là loài thằn lằn hoặc bọ cạp.

Nguyệt Sơn đã tự chạy ra bờ sông uống nước, còn Lý Tùng La thì nhảy xuống khỏi lưng Tạ Phù Cừ, chạy đến xem mấy hàng quán. Lúc này nàng lại bộc lộ sức sống dồi dào, ở trước mỗi sạp đều nấn ná thật lâu.

Phần lớn các sạp đều bán đồ ăn, nào là thịt khô đủ hình dạng kỳ quái, nào là bộ phận cơ thể của yêu quái, chỉ có một số ít bán đạo cụ, nhưng trong đó lại có rất nhiều hàng giả.

Lý Tùng La chẳng có chút khả năng phân biệt thật giả nào, đi lòng vòng mãi, cuối cùng chỉ mua một gói thịt khô.

Nguồn gốc của thịt không rõ, nhưng ăn vào giòn thơm, có chút giống thịt vịt. Nàng bẻ vài miếng cho Nguyệt Sơn ăn, nó cũng rất thích, còn Tạ Phù Cừ thì phản ứng khá bình thản, không mấy hứng thú nhưng cũng không chán ghét, vì Lý Tùng La thấy hắn nhai mấy miếng rồi mà không nhổ ra.

Buổi tối, Lý Tùng La chọn một đám lau sậy rất cao, dùng kiếm Liên Hoa cắt ra một khoảng đất trống, dựng lều ở đó.

Nàng từng xem chương trình sinh tồn nơi hoang dã, nên cảm thấy dựng lều cũng chẳng có gì khó.

Bận rộn mãi cho đến khi trăng tròn lên cao, Lý Tùng La đã đói đến mức chẳng còn sức mà giằng co với mấy sợi dây thừng và mảnh vải kia nữa, cái lều dựng xong miễn cưỡng, xiêu vẹo, nhìn như chỉ cần một cơn gió là sập.

Lý Tùng La dang tay nằm xuống đống cỏ vừa chặt bằng kiếm Liên Hoa, Nguyệt Sơn thì chui xuống dưới, thỉnh thoảng quay đầu ngậm một nhúm cỏ nhai rào rạo.

 

Hết

Chương 82:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page