Thợ Săn Ma cứng người.
Ngươi mới giải phẫu sinh mổ cho người ra có một lần, lại dám cạo xương chữa thương cho ta?
Ngay lúc này, Thợ Săn Ma chỉ hận không thể trực tiếp ăn sống nuốt tươi thằng nhóc con trước mắt.
Nhưng tới cuối cùng, gã vẫn nhịn xuống.
Bởi vì… nói đi cũng phải nói lại, tuy cả quá trình vừa rồi không quá mức êm đềm, thoải mái, nhưng đúng là con hàng này đã chữa khỏi thương tích trên người gã.
Tới cuối cùng, Thợ Săn Ma lại hít một hơi thật sâu, cố nén cảm xúc táo bạo như muốn phát điên trong lòng, để buông Lâm Ân xuống.
Gã nhìn chằm chằm vào đôi mắt hắn, rồi nặng nề mà nghiến răng nhắm mắt, nói: “Cậu nhớ kỹ cho tôi, nếu khi hành tẩu bên ngoài mà tôi nghe được bất cứ lời đồn đại nào có liên quan tới chuyện tôi ngất xỉu ở trong này, hẳn là cậu đã biết hậu quả của nó rồi! Cậu có hiểu hay không?”
【 độ nguy cơ 99%】
Lâm Ân trố mắt nhìn đối phương, rồi vươn cái cổ tới, gật đầu như trống bỏi: “Xin quý khách cứ yên tâm. Sự riêng tư của khách hàng là sinh mệnh của chúng tôi!”
【 độ nguy cơ 10%】
Thợ Săn Ma hít sâu một hơi, đeo cái mũ lên đầu, sau đó, lấy một cái túi tiền từ trong ngực ra, nghiến răng nói: “Phí giải phẫu là bao nhiêu? Cậu ra giá đi.”
Chung quy lại, về sau gã tuyệt đối sẽ không đến cái hắc điếm này nữa!
Quá hại người! [1]
[1] : nguyên văn : 太消耗人 – rất tiêu hao người, có thể hiểu là ở nơi này chẳng được ích lợi gì, còn ngày càng sa sút đi.
Lâm Ân lập tức lắc đầu, rồi chân thành tha thiết mà mỉm cười vô cùng đáng yêu, lại chắp hai tay trước ngực nói: “Không cần thanh toán, coi như lần giải phẫu này là tôi làm miễn phí cho đồng tộc, chỉ cần về sau anh thường xuyên ghé thăm ủng hộ cửa tiệm là được.”
【 đinh! Ngươi hoàn thành nhiệm vụ, đạt được tiền khô lâu x500】
Thăm cái em gái nhà ngươi á!
Thợ Săn Ma hít sâu một hơi, cầm khẩu súng lên rồi nhắm mắt nói: “Cậu đừng tưởng cứ nịnh bợ là tôi sẽ quên những chuyện vừa rồi. Kể cả khi cậu là đồng tộc cũng vậy thôi!”
Đương nhiên, gã chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn ra Lâm Ân đang có tính toán bò lên cây đại thụ là gã đây.
Nhưng từ trước đến nay, gã vốn độc lai độc vãng.
Hơn nữa, gã cũng tuyệt đối không muốn mang theo một tên tiểu quỷ thời thời khắc khắc đều làm mình phải nhớ tới đoạn ký ức đau đớn này.
Thợ Săn Ma liếc mắt nhìn Lâm Ân một cái, sau đó dứt khoát mặc áo vào, chỉnh lại cái mũ trên đầu, cuối cùng trầm thấp nói: “Hơn nữa, tôi cũng khuyên cậu, tốt nhất là đừng có sống lâu tại nơi này. Nếu những sinh vật như nhân loại chúng ta mà không có cho mình một chút bản lĩnh cầu sống, thì sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ trở thành cơm trong miệng quái vật!”
Thấy vậy, Lâm Ân lập tức biết cơ hội của mình tới rồi.
Tuy Thợ Săn Ma này hơi một tí là muốn bắn chết hắn, nhưng vẫn có thể nhìn ra, trên phương diện đối đãi với đồng tộc này, đối phương rất tốt.
Ít nhất cũng không thật sự bắn chết hắn.
“Vậy tôi nên làm như thế nào mới có thể rời khỏi thế giới này?” Lâm Ân lập tức thỉnh giáo: “Thực không dám giấu giếm, vì một chuyện ngoài ý muốn mà tôi lọt vào thế giới này. Hơn nữa, ngoại trừ cửa tiệm, tôi hoàn toàn không hay biết gì về thế giới bên ngoài!”
Thợ Săn Ma sửa sang lại mái tóc đen nhánh, óng mượt của mình, khẽ cười lạnh một tiếng, nói: “A, vậy xem như cậu rất may mắn đó. Trên thực tế, có rất nhiều những nhân loại giống như cậu, từ mỗi một thế giới khác nhau, rơi vào thế giới này, nhưng đại đa số bọn họ đều trở thành cơm trong miệng đám quái vật kia rồi.”
“Tôi chỉ có thể nói cho cậu biết một điều. Nơi này là tầng dưới chót của Thành Tội Nghiệt, nếu cậu muốn rời khỏi thế giới này, ngoại trừ chết, biện pháp duy nhất chính là làm cho bản thân mình đủ mạnh.”
“Chỉ có kẻ mạnh, mới nắm được một tia khả năng thoát khỏi nơi này.”
Gã nói xong, chợt xoay chuyển khẩu súng lục trong tay một cái, rồi lạnh nhạt dùng họng súng nâng vành mũ lên.
Lâm Ân: “…”
Được rồi.
Nói cũng giống như chẳng nói gì.
Nhưng rốt cuộc hắn cũng nhận được một manh mối mang tính mấu chốt. Đơn giản là hẻm Du Hồn – nơi hắn đang sống, là khu vực thuộc tầng dưới chót của một tòa thành tên là 【 Thành Tội Nghiệt 】.
Lâm Ân nỉ non nói: “Nói vậy, không phải cả đời này tôi đều không có cách nào để rời khỏi nơi quỷ quái này sao? Mỗi lần đều nhìn thấy những con quái vật kia, tôi sắp sợ muốn chết rồi…”
Không đúng! Tuyệt đối không đúng!
Thợ Săn Ma vừa nghe xong câu này đã nghiến răng, khóe mắt điên cuồng co rúm lại.
Dựa vào thủ đoạn trị liệu vừa rồi của ngươi, nói kiểu gì cũng phải là đám quái vật ở nơi này sợ ngươi muốn chết mới đúng!
Móa nó.
Gã nhàn nhạt liếc mắt nhìn Lâm Ân một cái, nói: “Mấy lời vô nghĩa không nói nhiều, con người của tôi rất coi trọng giao dịch công bằng. Hiện giờ cậu đã giúp tôi trị liệu xong thương thế, đương nhiên tôi không thể bạc đãi cậu được. Nếu cậu đã không cần tiền, vậy cứ xem trên người tôi có thứ gì đáng giá, sau đó tùy tiện lấy đi.”
Nói xong, gã lập tức dang hai tay, biểu hiện ra đầy đủ cái gọi là Thợ Săn Ma hào phóng.
Lâm Ân ngập ngừng một chút, sau đó ánh mắt trực tiếp dừng lại trên hai khẩu súng lục mang tới cảm giác lạnh lẽo như được làm bằng kim loại, đang được gài trên thắt lưng của gã.
【 Súng Lục Săn Ma (nguyền rủa): Thương Bạch Thú Ma Giả 】
【 Phẩm chất 】: Truyền thuyết
【 Dung lượng 】: Sáu phát Đạn Săn Ma (tự động bổ sung)
【 Giới thiệu 】: một trong hai thanh Súng Săn Ma được Thợ Săn Ma Ocarlos mang đến từ thế giới trên mặt đất, có thể tạo thành thương tổn cực cao cho ác linh, quỷ hút máu, ác ma, quái nhân, quỷ bí.
Ba ——
Lâm Ân trực tiếp quơ lấy một khẩu súng trong đó.
Ba ——
Thợ Săn Ma nhanh nhẹn tóm được cổ tay hắn.
Bầu không khí chung quanh lại rơi vào yên tĩnh quỷ dị.
Khóe mắt Thợ Săn Ma khẽ nhếch lên, gã cười lạnh nói: “Móa nó, ánh mắt tinh tường đấy, vừa liếc nhìn một cái đã chọn trúng thứ quý giá nhất trên người tôi rồi!”
Lâm Ân nghiêm túc nói: “Tôi cảm thấy hai khẩu súng này rất ngầu.”
Thợ Săn Ma cười lạnh nói: “Ngầu, đương nhiên là ngầu rồi, cậu cũng không nhìn xem nó là súng của ai hả? Sao có thể xấu được?”
“…”
“Anh có thường xuyên dùng hai khẩu súng này để săn giết những con quái vật kia không?”
“Không, tôi chưa từng dùng chúng nó để giết một con quái vật nào.” Thợ Săn Ma thản nhiên nói.
“Vì sao?”
Xoát xoát xoát——
Ngón tay của Thợ Săn Ma nhẹ nhàng gẩy một cái, hai khẩu súng lục trực tiếp quay tròn ngay trên tay gã, rồi chỉ trong nháy mắt, hai cái họng súng tối om trực tiếp ngắm thẳng vào đầu của Lâm Ân.
Lâm Ân: “? ! ! !”
Vẻ mặt Thợ Săn Ma vô cùng lạnh nhạt, sau đó, gã kéo cò súng.
Phanh phanh phanh bang bang ——
Tiếng súng liên tiếp vang lên mười hai phát
Mười hai viên đạn xé gió bay ra ngoài.
Lâm Ân (꒪Д꒪) ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ. Cùng lúc ấy, trên vách tường phía sau hắn xuất hiện hình dáng một cái đầu bị những viên đạn kia khắc họa nên.
“Phù…” Thợ Săn Ma nhẹ nhàng thổi làn khói đen vừa bốc lên từ họng súng, thản nhiên nói: “Tuy nhìn hai khẩu súng này ngầu thật, nhưng chúng nó lại tồn tại một chỗ thiếu hụt trí mạng. Theo tôi nghĩ, hẳn là vừa rồi cậu cũng thấy được.”
Lâm Ân (꒪Д꒪) nói: “Người… vẽ lại đường nét trên cơ thể con người?”
Thợ Săn Ma cười lạnh nói: “Vẽ lại đường nét trên cơ thể con người? Miêu tả rất hình tượng đó. Nói đúng ra, hai khẩu súng này từng bị nguyền rủa. Cậu có thể hiểu loại nguyền rủa nọ như sau, bất kể cậu nổ súng ở góc độ nào, viên đạn của đều không thể bắn trúng mục tiêu, cho nên…”
Gã nhàn nhạt thu hai khẩu súng lại, nói: “Dưới tình huống bình thường ngoại trừ có thể sử dụng chúng nó để làm màu, cũng chỉ có thể sử dụng chúng nó để khoe mẽ mà thôi.”
“…”
“…”
Không khí chợt rơi vào yên tĩnh.
Lâm Ân đờ dẫn nói: “Được rồi, tôi từ bỏ…”
Nói xong, hắn xoay người muốn đi.
Phanh phanh phanh phanh ——
Viên đạn lại “Ba ba ba ba” bắn xuống dưới chân hắn, khiến cho Lâm Ân (ΩДΩ) sợ tới nhảy dựng lên, nhanh chóng mà dán sát tới vách tường.
Thợ Săn Ma cầm theo khẩu súng còn đang bốc hơi nghi ngút, thản nhiên nói: “Cậu đã lựa chọn xong rồi thì phải nhận lấy chúng, không thể từ bỏ được. Con người của tôi coi trọng nhất là công bằng thủ tín. Nếu cậu không cần, đó chính là khinh thường tôi, cho nên hiện giờ, tôi cho cậu thêm một lần cơ hội nữa. Nói xem, cậu có cần hay không?”
Lâm Ân trừng mắt nói: “Muốn!”
Khóe miệng đầy râu của Thợ Săn Ma khẽ nhếch lên, hai khẩu súng lại quay thêm vài vòng trên tay gã, sau đó được gã đặt xuống bàn giải phẫu.
“Quả nhiên không hổ là đồng tộc của tôi, rất sảng khoái, dứt khoát. Cho cậu biết một bí mật, nếu không phải nguyền rủa làm cho tôi không thể chủ động vứt bỏ hai khẩu súng này, tôi đã sớm ném chúng nó đi từ lâu rồi. Hiện giờ cậu có thể thay tôi đồng ý tiếp nhận chúng nó, lòng tôi thật vui sướng.”
Lâm Ân quá sợ hãi, hỏi: “Anh có ý gì?”
Thợ Săn Ma cười nhạt nói: “Bởi vì nguyền rủa, cho nên tôi không vứt bỏ hai khẩu súng ấy đi được, cần phải chờ đến khi một vị đồng tộc nào đó biểu hiện ra xúc động mãnh liệt muốn có được chúng, lại thông qua thủ đoạn giao dịch công bằng, tôi mới có thể giao dịch chúng ra ngoài.”
“Nhưng cậu cũng biết đó, Nhân tộc ở khu vực quỷ quái này quá là ít, muốn tìm được một người đồng ý tiếp nhận chúng nó, chẳng quá dễ dàng đâu.”
【 Độ hảo cảm của Thợ Săn Ma +20】
Mẹ nó, độ hảo cảm còn tăng thêm nữa chứ?
Lâm Ân (〝 ▼ 皿 ▼).
Thợ Săn Ma ấn chặt cái mũ trên đầu mình, lần này gã xoay người đi về phía đại sảnh, vừa đi vừa từ tốn nói: “Lần này cậu đã giúp tôi một chuyện lớn như vậy, tôi cũng thuận miệng nói cho cậu nghe một chút tin tức. Vào buổi tối hôm nay, không cần biết cậu nghe được âm thanh gì ở bên ngoài, nhất định phải làm như không nghe thấy, cũng không được có ý bước ra, càng đừng đi mở cửa.”
“Có một con quái vật rất ghê gớm đã đến vùng đất này của các cậu rồi…”
Lời này vừa nói ra, Lâm Ân lập tức ngẩn người.
Bởi vì thầy cũng cảnh cáo hắn như vậy.
Lâm Ân lập tức hỏi: “Là quái vật gì?”
Thợ Săn Ma cười lạnh nói: “Theo tôi nghĩ, tốt nhất là cậu đừng biết đến nó sẽ thỏa đáng hơn, còn nữa… Nếu cậu còn có thể sống đến ngày mai, tôi nghĩ là chúng ta còn có thể gặp lại đó. Ha hả.”
Ngay sau đó, thân thể Thợ Săn Ma kia đã hóa thành một luồng khói nhẹ, chậm rãi biến mất ngay trước mặt Lâm Ân.
…
You cannot copy content of this page
Bình luận