Từ xa xa, nàng thấy một đoàn thương đội có lạc đà, nhưng vì khoảng cách quá xa nên bọn họ trông chỉ nhỏ bằng nắm tay, trong ánh sáng nhàn nhạt xám xanh của bầu trời, chậm rãi đi về phía nàng.
Rất nhanh, họ đã tới gần. Kẻ yêu quái đi đầu không cưỡi lạc đà, vóc dáng cao lớn vạm vỡ, trong tay còn xách một đôi đại đao sắc bén vô cùng. Trên bộ y phục xám xịt của chúng còn có dấu vết máu khô lại.
Nhìn qua thì giống một đoàn thương đội, nhưng những con lạc đà lại không chở hàng hóa, mà như Khuê Mộc từng nói với Lý Tùng La, hiện giờ vốn không phải thời điểm các đại thương đội tiến vào sa mạc.
Nguyệt Sơn trở mình bật dậy, thân hình khổng lồ che chắn trước mặt Lý Tùng La. Vào lúc này nó cuối cùng cũng hiện lộ ra một phần uy phong của hổ, bộ lông trắng như tuyết khẽ rung động trong gió sớm.
“Thương đội” kia dừng lại cách Lý Tùng La và mọi người một khoảng, tên yêu quái dẫn đầu nhìn chằm chằm Nguyệt Sơn một lúc, rồi mới chậm rãi lùi lại phía sau.
Hắn còn giơ tay làm mấy động tác ra hiệu với Lý Tùng La, nhưng nàng hoàn toàn không hiểu đó có nghĩa gì. Nguyệt Sơn vốn là một yêu quái ngu ngốc, cũng chẳng hiểu được.
Tạ Phù Cừ thì khỏi nói, hắn căn bản chẳng nhìn thấy gì.
Vậy nên sau khi làm xong mấy động tác tỏ vẻ “thân thiện”, tên yêu quái cầm đầu chỉ thấy ba kẻ thần thần bí bí đối diện đang nghiêm mặt nhìn chằm chằm vào mình.
Một con hổ yêu ăn thịt.
Một oán linh chết đã không biết bao lâu, oán khí ngập trời.
Còn một kẻ hoàn toàn không nhìn ra khí tức và thực lực, trên đầu lại đội hẳn một cái sọ đầu của đại yêu… cái sọ đó chẳng lẽ là chiến lợi phẩm của ả sao?!
Màn “chào hỏi thân thiện” thăm dò chẳng được hồi đáp, khiến mồ hôi lạnh trên trán tên yêu quái cầm đầu tuôn ào ào.
Không đáp lại “chào hỏi thân thiện”, khả năng cao chính là có ý định thù địch.
Nếu chỉ có con hổ trắng kia thôi thì có lẽ còn đánh được một trận, nhưng mà…
Làn gió sớm lạnh buốt xuyên qua khe chuông lạc đà, cũng lướt qua mái tóc đen của chàng trai đối diện.
Đôi mắt mờ đục của hắn vốn không mang cảm giác bị nhìn chăm chú, nhưng yêu quái cầm đầu lại cảm nhận rõ một luồng ánh nhìn mạnh mẽ, tràn đầy áp bức kinh khủng, từ trong bóng tối bốn phía sa mạc lạnh lẽo mà rình rập hắn ta.
Cái cảm giác vô hình đó như có một con rắn độc trườn trên cổ, khiến hắn ta chỉ muốn lập tức hóa thành khói trắng, vĩnh viễn biến mất khỏi trước mặt chàng trai kia.
Một ác quỷ mạnh mẽ quỷ dị như thế đã đủ khủng khiếp, huống chi còn có một thiếu nữ đội sọ thú, được ác quỷ và hổ bảo vệ ở giữa, một “đại yêu” sâu không lường được, càng khiến bọn yêu phải sợ hãi.
Trong khi ba cặp mắt lạnh lùng đối diện kia đang chăm chăm nhìn, tên yêu quái cầm đầu chỉ thấy tiến cũng không xong, lùi cũng không được.
Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên từ phía sau hắn: “Bạt Thiệt Yêu Quân? Sao ngài lại ở đây?”
Yêu quái cầm đầu: “???”
Hắn ta khó tin quay đầu lại, thấy là gã thanh niên tiên tộc Nguyễn Ô Tước, kẻ đã nhập vào đoàn thương đội giữa đường.
Anh ta vừa nói gì? Ai cơ? Bạt Thiệt Yêu Quân? Thành chủ của thành Bạt Thiệt Địa Ngục sao???
Sao cấp bậc đại yêu như vậy lại xuất hiện ở rìa sa mạc?
Là tai hắn ta nghe nhầm, hay yêu giới này cuối cùng cũng phát điên rồi? Trên cao có Diệu Pháp Chính Đức Liên Hoa Tiên Quân, nếu đây là ảo giác thì xin phù hộ cho hắn ta lập tức tỉnh lại đi!
Nguyễn Ô Tước không để ý đến gương mặt mơ màng ngơ ngác của yêu quái cầm đầu, hưng phấn vẫy tay về phía Lý Tùng La bọn họ: “Thật sự là các người sao ——”
Gã còn chưa kịp bước lại gần, Nguyệt Sơn đã bất ngờ dựng lông xù hết cả lên, gầm một tiếng đầy đe dọa. Nguyễn Ô Tước bị dọa co rụt cổ, vội vàng chui trở lại phía sau lưng tên yêu quái cầm đầu.
Còn Lý Tùng La và Tạ Phù Cừ vẫn giữ nguyên gương mặt không chút biểu cảm.
Tạ Phù Cừ không nghe thấy.
Còn Lý Tùng La thì chẳng nhớ nổi người kia là ai. Nguyễn Ô Tước đổi kiểu tóc, không còn là kiểu “đầu tra nam Thục Sơn” mà Lý Tùng La quen thuộc nữa.
Bộ đạo bào vốn dĩ chỉ hơi rách rưới nhưng vẫn còn trắng tinh, giờ qua mấy ngày lăn lộn đã trở nên nhếch nhác bẩn thỉu, so với trước đây hoàn toàn như biến thành một người khác.
Cục diện đối đầu cũng chẳng vì Nguyễn Ô Tước chạy ra chào hỏi mà dịu đi, ngược lại trông còn căng thẳng hơn.
Nguyễn Ô Tước nghĩ ngợi một chút, quay đầu chạy ra phía cuối đội ngũ. Chẳng bao lâu sau, gã dẫn Lâm Quý Hạ tới.
Lâm Quý Hạ cũng mặc đồ xám xịt, nhưng mái tóc vẫn được chải chuốt rất gọn gàng, hai bím tóc đuôi ngựa còn cài hai viên ngọc hình hoa. Lý Tùng La lập tức nhận ra cô ta: “À! Là ngươi à——”
You cannot copy content of this page
Bình luận