“Hệ thống, thế giới B+ nghĩa là sao?”
[Ký chủ, do nguồn nước trong thế giới nhiệm vụ này có ảnh hưởng quá mạnh, hệ thống tạm thời không thể loại bỏ nhiễu loạn.]
Lời giải thích của hệ thống có vẻ ngắn gọn khó hiểu, nhưng Lâm Sơ lập tức nắm bắt được.
Nói cách khác, vốn dĩ đây là một thế giới cấp B. Nhưng không rõ vì sao nguồn nước lại mang sức ảnh hưởng quá lớn, làm gián đoạn hệ thống cấp nước của khu trú ẩn, khiến cho thế giới cấp B lại xuất hiện tình huống chỉ có ở cấp A.
Ngoài nguồn nước thì độ khó của các yếu tố khác vẫn giữ nguyên ở cấp B, vậy nên hệ thống dứt khoát đánh thêm một dấu “+”, đồng thời bù cho cô thêm điểm tích phân sinh tồn.
“Tôi hiểu như vậy có đúng không?”
[Đúng vậy, ký chủ.]
Nghe hệ thống xác nhận, Lâm Sơ liền yên tâm.
Nếu chỉ có nguồn nước là tăng độ khó, thì vẫn chưa phải vấn đề lớn.
Trong thế giới trước, cô đã tích trữ đủ nước sạch để dùng cho bốn thế giới, thậm chí còn dư. Cho nên, chuyện nguồn nước cô hoàn toàn không cần lo lắng.
Trái lại, sau khi hoàn thành nhiệm vụ sinh tồn lần này, cô còn được cộng thêm 30 điểm tích phân so với thế giới cấp B thông thường. Với cô mà nói, đây chẳng khác nào một món lợi từ trên trời rơi xuống.
Bỏ qua chuyện cấp độ thế giới, Lâm Sơ nhanh chóng tập trung vào công cụ cày điểm quan trọng nhất, nhiệm vụ hằng ngày.
[Nhiệm vụ hằng ngày (tùy chọn): Nộp 1 thùng (12 lít) bùn trong nước lũ
Phần thưởng: 1 thùng (12 lít) nước tinh khiết]
[Nhiệm vụ hằng ngày (tùy chọn): Nộp 10 con cá chết trong nước lũ hoặc 2 con cá sống
Phần thưởng: 1 điểm tích phân.]
Quả nhiên.
Nhiệm vụ hằng ngày lần này lại liên quan đến cá trong nước lũ. Thực ra lúc làm nhiệm vụ thưởng ban nãy, cô đã đoán được tám chín phần.
Chỉ là, phần thưởng nhiệm vụ thưởng thật sự quá đáng giá.
Hai con cá sống đổi được 1 điểm, mười con cũng chỉ 5 điểm, hai mươi con mới được 10 điểm. Vậy mà khi nãy cô chỉ dùng hai mươi con cá tương đương 10 điểm đã đổi được 150 điểm tích phân.
Quá hời!
Giờ nghĩ lại, Lâm Sơ còn cảm thấy may mắn vì mình kịp nắm bắt cơ hội, lại còn tìm được công cụ thích hợp để hoàn thành nhiệm vụ. Nếu bỏ lỡ, muốn kiếm được 150 điểm, cô phải bắt tới 300 con cá sống. Cũng chẳng biết đến bao giờ mới làm xong.
Còn chuyện bùn lầy… tạm thời cô chưa nhìn thấy, nhưng chắc hẳn sẽ tập trung nhiều ở gần bờ. Muốn thu thập, cô có thể men lên các gò đất nhỏ, hoặc lặn xuống tận đáy.
Nhưng với một người chưa từng học lặn như cô, phương án thứ hai quá mạo hiểm. Nhiệm vụ thu thập bùn đành để tùy cơ ứng biến.
Nghĩ tới đây, Lâm Sơ lại chợt nhận ra, các nhiệm vụ hằng ngày dường như đều xoay quanh “đặc sản” của từng thế giới.
Chẳng hạn như ở thế giới tang thi thì nhiệm vụ liên quan đến tang thi, còn ở thế giới lũ lụt này thì lại là loài cá khổng lồ.
Chỉ khác là, tang thi bị cắn sẽ lây nhiễm, còn mấy con cá này ngoài việc to bất thường, đến giờ cô chưa phát hiện ra điều gì lạ.
Sau thời gian căng thẳng tột độ ban nãy, lúc này vừa thả lỏng, cơn buồn ngủ nhanh chóng kéo đến.
Một giấc ngủ thẳng đến khi hoàng hôn buông xuống. Lâm Sơ thức dậy, ăn chút gì đó, rồi tiện tay lấy ra một gói hạt giống cà chua, đưa cho Tiểu Nhị vừa mới được cô thả ra khỏi không gian.
“Mang số hạt giống cà chua này gieo ở mảnh đất bên trái sân, không cần gieo nhiều, chiếm khoảng một phần ba diện tích chỗ đó là đủ.”
Tiểu Nhị nhận lệnh, ngoan ngoãn đưa tay đón lấy hạt giống.
Hạt giống cà chua không chỉ có một túi, Lâm Sơ còn giữ riêng vài hạt. Cô lấy ra một khay nhựa, lót khăn giấy, rắc lên mười hạt, lại phủ thêm một lớp khăn giấy khác, làm ướt bằng nước, rồi đặt vào góc tường.
Trước đây cô từng trồng cà chua bi, chính là dùng cách này để ươm mầm. Giờ không có sách trồng trọt nào trong tay, cô chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm cũ mà thử trước với cà chua lớn.
Tiếp theo là xà lách. Loại này dễ trồng, Lâm Sơ cũng từng gieo trồng rồi.
Xà lách sau khi gieo xuống, khoảng một tháng là có thể thu hoạch, hơn nữa chỉ cần không cắt bỏ phần lõi giữa thì nó sẽ liên tục mọc ra từng đợt mới, cách vài ngày lại có thể hái một lần.
Cô đếm sơ qua, trong túi hạt giống Vu Hồng Phi đưa cho mình ít nhất cũng phải có hơn trăm hạt. Muốn ăn xà lách thoải mái chắc chắn không thành vấn đề.
Với kinh nghiệm trồng xà lách trong gia đình của mình, Lâm Sơ khá tự tin.
Cô lấy một cái chậu nhỏ, ngâm số hạt giống vào nước, rồi đặt báo thức sau năm tiếng.
Dù mới bước chân vào thế giới lũ lụt, Lâm Sơ vẫn không quên chế độ rèn luyện thể lực cố định mỗi ngày.
Cho dù đã dùng thuốc cải tạo thân thể, cô vẫn hiểu rõ đạo lý núi cao còn có núi cao hơn. Cô không cho phép bản thân dậm chân tại chỗ.
Một buổi huấn luyện thể lực kết thúc, Lâm Sơ lại chui vào phòng tắm, thoải mái xối nước nóng.
Chợt nghĩ đến tương lai, khi nguồn nước tinh khiết bị cắt, cô có lẽ sẽ không còn cơ hội tùy tiện hưởng thụ thế này nữa.
Dù trong tay có tích trữ mười hai tấn nước, tất cả đều chỉ là nước tinh khiết bình thường. Muốn có nước nóng, vẫn phải đun thủ công.
Nghĩ đến cái ấm đun bé xíu chỉ hai lít của mình, Lâm Sơ có chút câm nín.
Có lẽ, cô nên bắt đầu dự trữ nước nóng từ bây giờ.
Không gian của cô có thể giữ nguyên nhiệt độ. Chỉ cần đun sôi nước, rót vào thùng chứa rồi cất vào không gian, đến khi cần dùng, pha thêm chút nước lạnh là vừa.
Vấn đề là, thùng chứa của cô có hạn.
Nhưng khu vực quanh đây toàn khu dân cư, chắc chắn sẽ không thiếu thùng chậu. Cô dự định ngày mai sẽ đi tìm thêm.
Năm tiếng sau, chuông báo thức vang lên. Lâm Sơ bảo Tiểu Nhị mang số hạt xà lách đã ngâm gieo ở góc sân bên phải.
Giai đoạn đầu chỉ mới là ươm mầm, chưa cần chú ý đến khoảng cách giữa các hạt, cô liền để mặc Tiểu Nhị tùy ý xử lý.
Làm xong tất cả, Lâm Sơ trở về căn phòng ngủ chỉ vỏn vẹn sáu mét vuông, leo lên giường nghỉ ngơi.
Trong khi đó, người máy xương Tiểu Nhị lại cặm cụi theo đúng mệnh lệnh, kiên nhẫn ngồi xổm ngoài sân, gieo xuống đất từng hạt một.
Sáng hôm sau, đúng sáu giờ, Lâm Sơ dậy luyện tập như thường lệ. Sau khi vận động xong, cô kẹp một lát bánh mì nướng trong miệng, tay kia bưng ly sữa, thong thả bước ra sân.
Chỉ thấy Tiểu Nhị đã đứng nghiêm chỉnh trước cửa, vừa thấy cô liền há miệng, khớp hàm “cạch cạch” chuyển động.
“Chủ nhân, chào buổi sáng.”
Nhìn Tiểu Nhị, Lâm Sơ không nhịn được vỗ trán. Tối qua cô quên mở cửa cho nó, khiến nó phải ngoan ngoãn đứng chờ cả đêm.
Trong lòng dâng lên chút áy náy, cô đáp lại: “Chào buổi sáng.”
Ánh mắt lướt xuống đồ ăn trong tay, cô lại thoáng nghĩ, người máy đâu thể ăn uống.
Xem ra cũng chẳng có cách nào bù đắp cho nó.
Mang theo chút day dứt, cô đành giao cho nó một nhiệm vụ mới, mỗi ngày tùy tình hình mà tưới nước cho luống rau.
Trong giai đoạn ươm mầm, đất phải giữ được độ ẩm nhất định.
Cô cũng không chắc đất trong khu trú ẩn có giống đất ngoài đời thật hay không, mà bản thân lại chẳng rảnh để trông nom. Thế là việc này cô giao hết cho Tiểu Nhị.
Nhận lệnh, nó lập tức vui vẻ xách chiếc bình tưới mà Lâm Sơ đưa, ngồi chồm hỗm ở góc tường, mắt dán chặt xuống luống đất, bất động như tượng.
Lâm Sơ chỉ còn biết đỡ trán thở dài.
Người máy này đúng là quá thật thà, bảo làm gì thì làm y nguyên như vậy, không sai một li.
Mà cứ ngồi canh đất cả ngày thì cũng chẳng ổn.
Thế là cô lại gọi nó đến, giao thêm nhiệm vụ khác, mỗi ngày phụ cô dọn dẹp vệ sinh trong khu trú ẩn.
Rõ ràng, Lâm Sơ đã coi Tiểu Nhị như một quản gia thực thụ.
You cannot copy content of this page
Bình luận