Lý Tùng La mới đánh vài quyền đã mệt, tức tối chụp lấy mũ trùm, úp thẳng lên đầu Tạ Phù Cừ.
Việc thu dọn hành lý không mất bao nhiêu thời gian, Lý Tùng La chỉ mang đi từ hành cung suối nước nóng vài cuốn truyện còn đọc dở.
Thức ăn cho Nguyệt Sơn do Khuê Mộc và những người khác chuẩn bị, đủ dùng đến nửa năm.
Khi cưỡi Nguyệt Sơn rời khỏi cung điện, có rất nhiều cung nữ ra tiễn nàng, dáng vẻ các nàng rưng rưng nước mắt, nhìn thật sự chân thành, trái lại khiến Lý Tùng La vô cùng ngạc nhiên.
Dù gì nàng cũng chỉ ở nơi này hơn mười ngày mà thôi, vốn tưởng rằng mọi người chỉ làm cho có lệ, không ngờ lại thực sự có người… có yêu tinh thật sự quan tâm đến mình.
Trong đó, một cung nữ dẫn đầu lấy hết dũng khí bước ra khỏi đám người, giơ một chiếc túi đeo chéo căng phồng qua đầu đưa cho Lý Tùng La: “Đại vương! Đây là một chút tâm ý của chúng thần, mong ngài nhận lấy!”
Lý Tùng La cúi người nhận lấy, mở ra liếc một cái: bên trong có thức ăn dễ bảo quản lại làm rất tinh xảo, có túi thơm và khăn tay thêu rất đẹp, phía dưới còn nhét vài chiếc nhẫn và vòng tay thủ công.
Chiếc túi đeo chéo này cũng rõ ràng là đồ làm thủ công, trên mặt vải thêu hoa sen và cá chép đỏ.
Cung nữ kia lau nước mắt, thật lòng nói: “Cảm tạ đại vương đã thu nhận thần thiếp cùng các tỷ muội, mong chuyến đi này của ngài mọi sự thuận lợi, sớm ngày trở về!”
Lý Tùng La nghe vậy, nhìn kỹ gương mặt nàng ta, mới chợt nhận ra cung nữ này chính là một trong số những mỹ nhân từng được dâng lên; dung mạo của nàng ta còn xinh đẹp hơn nhiều so với mấy cung nữ trong điện mà Lý Tùng La quen mặt.
Lý Tùng La hỏi: “Vậy bây giờ ngươi làm công việc gì?”
Cung nữ dẫn đầu vừa rưng rưng vừa ngượng ngùng cười: “Ta hiện đang học phi dao, thủ lĩnh khen mắt ta tinh, ném rất chuẩn, chỉ là sức lực còn cần rèn thêm.”
“Ồ, vậy tốt quá, ngươi cố gắng nhé!” Lý Tùng La vẫy tay với nàng ta, tư thế cổ vũ còn chưa làm xong thì Nguyệt Sơn đã bị Tạ Phù Cừ dắt đi.
Ngồi trên lưng Nguyệt Sơn, Lý Tùng La vội vàng rụt tay lại chống lên lưng hổ, kẻo bị ngã xuống.
Rời khỏi thành Bạt Thiệt Địa Ngục, Lý Tùng La lại thấy những con đường quen thuộc giao nhau, bụi rậm, những triền núi nhấp nhô.
Trên sườn núi mọc đầy cỏ dại xanh mướt, dày như một tấm thảm.
Cũng chẳng rõ giờ là mùa nào trong yêu giới, phóng tầm mắt nhìn lại không thấy mấy bông hoa, khắp nơi đều là một màu xanh trải dài. Tất cả sắc xanh đều bị nắng chói chang thiêu đốt, giữa những giao thoa lại hiện ra bóng sáng tối đan xen.
Lý Tùng La lấy ra chiếc đầu lâu thú mà trước đó nàng mua trong thành, đội lên đầu mình.
Đầu lâu thú tự mang theo hơi lạnh, đội lên rồi thì không còn nóng đến vậy nữa.
Về nguyên lý thì Lý Tùng La không rõ lắm, nhưng nàng nghĩ có lẽ giống với lý do vì sao người Tạ Phù Cừ lúc nào cũng lạnh lẽo.
Thứ đã chết thì vốn lạnh ngắt, nên đầu lâu thú lạnh lẽo cũng là chuyện bình thường.
Lý Tùng La đội chiếc đầu lâu thú, lôi bản đồ ra muốn tính toán lộ trình một chút.
Nắng quá gắt, khiến nàng phải nheo mắt mới nhìn rõ bản đồ. Bản đồ này là do Khuê Mộc vẽ, hắn ta vẽ rất cẩn thận, sợ chỉ có hình vẽ thì Lý Tùng La sẽ không hiểu, còn cố ý ghi chú thêm lời giải thích bên cạnh.
Lý Tùng La nhìn thấy từng dòng giải thích đó mới phát hiện ra mình cầm ngược bản đồ. Nàng xoay ngược lại, nghiêm túc nghiên cứu.
Ba phút sau.
Lý Tùng La dứt khoát trải bản đồ phủ lên đầu Nguyệt Sơn, còn mình thì vùi cả người vào lớp lông mềm mại ấm áp của con hổ lớn.
“Rõ ràng đây là thế giới tu tiên! Sao không ai nghiên cứu ra phép dẫn đường chứ? Chẳng lẽ người trong thế giới này đều phân biệt được phương hướng à?!” Lý Tùng La kêu rên than vãn.
Tạ Phù Cừ không nói, chỉ dắt Nguyệt Sơn tiếp tục đi. Bọn họ đã hoàn toàn rời khỏi con đường lớn, từng bước chân nặng nề của Nguyệt Sơn giẫm xuống lớp cỏ dày mềm như thảm.
Lý Tùng La đốt giấy hỏi hắn: 【Chúng ta đi đâu vậy?】
Tạ Phù Cừ bước qua một bụi cỏ, giọng bình thản trả lời: “Đi về phía nam, tìm lại phần hồn còn thiếu.”
Họ cứ thế đi từ sáng đến tối.
Mãi cho đến khi trăng lên đến đỉnh đầu, Tạ Phù Cừ mới khẽ kéo sợi dây buộc trên cổ Nguyệt Sơn.
Lúc này Lý Tùng La đã nằm ngủ say trên lưng hổ, chiếc đầu lâu thú trên đầu nàng dưới ánh trăng tỏa ra quầng sáng nhàn nhạt.
Lý Tùng La mơ mơ màng màng bị nóng làm tỉnh lại, cảm thấy trong miệng có gì đó.
Nàng mở mắt, mấp máy miệng, rồi quay đầu “phì phì” nhổ ra mấy sợi lông mèo, ngẩng đầu mới thấy mặt trăng đang lắc lư: ủa? Sao trăng lại lắc lư?
Lý Tùng La ngẩn ra, phản ứng chậm nửa nhịp mới hiểu: thì ra là vì nàng đang nằm trên bụng Nguyệt Sơn.
You cannot copy content of this page
Bình luận