“Thằng khốn nào, dám trộm cả đồ lót của tao?”
Giang Như Ý chống nạnh đứng giữa sân sau, lửa giận bốc lên ngùn ngụt.
Sân sau nhà cô có một mảnh đất trồng rau rất rộng, đủ các loại rau củ mà cô yêu thích. Ngày nào cô cũng ra đây chăm sóc, tưới nước, bón phân, nhổ cỏ. Quần áo sau khi giặt cũng thường được phơi ngay trên một sợi dây giăng ngang mảnh vườn.
Nhưng hai ngày gần đây, nhà cô có vẻ đã bị trộm ghé thăm.
Đồ ăn trong vườn bỗng dưng biến mất một cách khó hiểu, hoặc có khi chỉ bị gặm dở.
Ôi mẹ ơi, không đúng!
Thật sự không đúng rồi!
Ban đầu, cô cứ nghĩ là chồn hoặc chuột đất ăn vụng. Nhưng hôm nay thì quá đáng lắm rồi, chiếc quần lót của cô treo trên dây bỗng dưng không cánh mà bay.
Giang Như Ý đi một vòng quanh sân sau, ngoài những luống rau thấp lè tè ra thì chẳng có chỗ nào có thể giấu được người. Cô vắt óc suy nghĩ cũng không hiểu kẻ trộm có thể trốn ở đâu. Bốn phía vườn rau trống không, chỉ có sợi dây phơi quần áo giăng giữa hai cây đào. Rõ ràng là không thể giấu người.
Thôi được, cô sẽ lắp một cái camera.
Để xem kẻ biến thái nào dám trộm cả đồ lót của cô!
Cô đang miên man suy nghĩ thì từ phía phòng trước vọng lại tiếng chửi rủa ầm ĩ của một người phụ nữ nhà quê. Giọng bà ta the thé, chói tai đến mức làm tai Giang Như Ý ù đi, những lời nói phát ra cũng cực kỳ khó nghe.
“Mày tránh ra cho tao! Tao phải đánh chết con nhỏ tai họa đó!”
“Một con nha đầu vô dụng, nhà nuôi nó lớn, chẳng lẽ không phải là để nó báo hiếu hay sao?”
“Con gái bà hay nhỉ, được cung phụng cho ăn học đến tận đại học, thế mà không ở thành phố kiếm tiền lại quay về đây làm nông dân!”
“Bây giờ Kiến Quốc thì tàn tật nằm liệt giường, Đại Dũng cũng chờ cưới vợ. Nhà đang cần tiền, bảo nó đi xem mặt, nó còn không chịu? Lẽ nào nó muốn ăn bám cả đời làm một kẻ vô dụng!”
Những lời nói sắc như dao găm ấy cứ thế xuyên thẳng vào tai Giang Như Ý. Cô cau mày, đóng chặt cửa sau rồi sải bước về phía phòng khách.
…
Lục Viễn Chu đã mấy ngày không có gì bỏ bụng. Nếu không phải từng là một binh vương với thể chất vượt trội, có lẽ anh đã sớm chết đói, chết khát.
Anh có dáng người cao lớn, ngũ quan sắc sảo. Dù đôi môi nứt nẻ vì thiếu nước trầm trọng, nhưng khi anh khoanh tay tựa vào tường, khí chất bá vương vẫn toát ra mạnh mẽ.
Một năm trước, ngày tận thế bỗng nhiên bùng nổ, những thành phố từng phồn hoa bây giờ đầy rẫy đổ nát và xác sống. Nguồn nước, đất đai đều bị ô nhiễm, thức ăn thì hết hạn và biến chất, không thể ăn được. Những người sống sót cứ thế lay lắt qua ngày, không biết còn cầm cự được bao lâu.
Trong một lần ra ngoài tìm kiếm vật tư, anh đã đụng độ một vài con zombie. Dù đã tiêu diệt chúng, bản thân anh cũng bị cào trúng. Không kịp quay về căn cứ chữa trị, lại lạc mất đồng đội, cứ ngỡ mình sẽ chết, nào ngờ anh lại thức tỉnh dị năng và mở ra một không gian.
Nhưng dị năng không gian này lại là một trò đùa! Giữa thế giới mạt thế này, anh biết tìm đâu ra vật tư để dự trữ?
Nhưng điều kỳ diệu là trong không gian đó, lại có một mảnh rau với đủ loại cây cối đang nảy mầm. Hóa ra không gian của anh là một mảnh đất trồng rau?
Nhìn những chồi non xanh mướt, anh vô cùng xúc động. Chỉ cần chờ những cây rau này lớn lên, anh sẽ không còn phải chịu đói nữa! Anh cố nén cái bụng đói để không ăn hết những mầm non, chỉ cắn vài lá rau cho đỡ khô cổ. Nhưng đói lâu quá, bụng anh phản đối dữ dội, cơ thể cũng cần bổ sung thể lực, thế là anh không nhịn được hái một quả cà chua xanh còn chưa chín. Vị chua chát của quả cà chua non khiến anh cảm thấy như đang nếm được món ngon nhất trần đời.
Dù không hiểu vì sao mình lại thức tỉnh dị năng không gian, và vì sao bên trong lại là một mảnh rau, anh tin rằng số mệnh anh chưa tận.
Anh có thể sống sót.
Anh xúc động siết chặt bàn tay, vô tình làm vết thương càng đau hơn. Lúc này, anh mới hậu tri hậu giác nhận ra tình trạng của mình.
Vừa nhìn xuống, phần cổ tay trái dường như đã bị gãy, còn vết cào trên cánh tay thì dài hơn nửa thước, máu vẫn đang không ngừng chảy, cần được xử lý gấp.
Lục Viễn Chu nhìn quanh, mảnh đất rau kia có một sợi dây phơi đồ. Nhưng hình như trên đó toàn là quần áo của con gái?
Lúc này không kịp nghĩ nhiều, Lục Viễn Chu vội vàng kéo một chiếc áo cotton xuống, xé thành miếng vải để băng bó vết thương trên cánh tay, rồi giật lấy chiếc áo lót ren để làm dây treo cố định cổ tay.
Không lâu sau, anh loáng thoáng nghe thấy tiếng một cô gái đang mắng mỏ. Mặc dù là tiếng chửi thề nhưng nghe rất trong trẻo, êm tai.
“Thằng khốn nào, dám trộm cả đồ lót của tao?”
Nghe câu đó, Lục Viễn Chu dường như đã hiểu ra. Có phải dị năng không gian mà anh thức tỉnh lại thông với mảnh đất rau của người khác?
Nghĩ đến đây, Lục Viễn Chu vừa bực mình vừa buồn cười. Anh lại vô tình trở thành tên trộm vặt rồi sao?
Qua thần thức, Lục Viễn Chu nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn đáng yêu trong không gian. Cô có làn da trắng như ngọc, khí chất như một nàng tiên nhỏ. Cô đang tức giận vung tay, chửi mắng chính anh – kẻ đã gây ra mọi chuyện.
Chẳng lẽ… chiếc áo lót mà anh vừa dùng để băng bó vết thương lại là của cô gái này?
Khuôn mặt Lục Viễn Chu nóng bừng.
Anh vừa định giải thích thì cô gái bỗng quay người bỏ đi.
Lục Viễn Chu suy nghĩ một lát, lấy từ trong túi ra mấy sợi dây chuyền vàng đặt ở mảnh đất trồng rau. Mấy sợi dây chuyền này là anh tiện tay nhặt khi đi qua một tiệm vàng. Làm hỏng đồ của người khác thì phải bồi thường, đạo lý này anh vẫn hiểu.
Mặc dù trong thế giới này, tiền bạc là thứ vô dụng nhất, một cây vàng cũng không bằng một lá rau cải.
Nhưng trên người anh chỉ có những thứ này. Anh hy vọng cô đừng chê.
…
Người đang la lối ở phòng khách chính là bà nội của Giang Như Ý, bà Giang. Ngày thường cứ động tay vào việc đồng áng là bà ta lại kêu đau lưng, mỏi gối, vậy mà bây giờ bà ta lại hăng máu như vừa uống được máu gà.
Khi Giang Như Ý bước ra, cô thấy bà ta đang cầm một cái chổi, đứng trước cửa nhà cô chửi rủa. Làng cô không lớn, hễ có động tĩnh là dân làng lại xúm tới.
“Chuyện gì thế này?” Một người không hiểu chuyện hỏi nhỏ.
“Còn gì nữa, con gái nhà ông cả, nó không chịu đi xem mặt mà bà nội nó đã sắp xếp, thế là bị bà ta chặn cửa chửi xối xả.”
“Không thể nào, con gái ông cả chẳng phải là sinh viên sao? Bà Giang vẫn phải vất vả đi tìm đối tượng cho nó à?”
“Sinh viên thì đã sao? Không kiếm được tiền thì cũng là đồ vô dụng!”
“Mấy người không biết đấy thôi, bà nội nó trọng nam khinh nữ, cực kỳ thiên vị mấy đứa cháu trai nhà ông hai. Lần này bà ta muốn bán nó để lấy tiền thách cưới cho con trai ông hai đấy.”
“Theo tôi thấy thì bà Giang làm chẳng sai. Con gái sao mà sánh được với con trai, sống ở thành phố lớn chắc là cũng không trụ nổi nữa mới về quê thôi, lấy chồng sớm chẳng phải tốt hơn sao?”
“Đúng đấy, nhà ông cả không có con trai, sau này đến cả người chống gậy, lo ma chay cũng không có. Chỉ biết trông chờ vào mấy đứa cháu trai thôi!” Một bà lão khác hùa theo.
Nghe những lời nói ấy, Giang Như Ý tức đến nỗi siết chặt bàn tay, các khớp ngón tay căng cứng, lòng bàn tay cũng trắng bệch. Cô biết, vì nhà cô không có con trai nên không ít người trong làng cười nhạo, thậm chí còn mỉa mai rằng sau này nhà cô sẽ tuyệt tự.
You cannot copy content of this page
Bình luận