Danh sách chương

Vì Lâm Sơ từng dặn, khi giết tang thi phải ra tay dứt khoát, gọn gàng, mới giữ được cơ thể nguyên vẹn nhất.
Cho nên, bốn con tang thi mà Vu Hồng Phi mang đến đều bị anh ta bắt chước theo cách của cô, một kích nát đầu, ngoài phần sọ ra, toàn thân vẫn nguyên vẹn.
Biết anh ta đến để giao xác tang thi, Trịnh Tử Du bảo Lâm Sơ chờ một lát rồi xoay người về khu trú ẩn của mình.
Chẳng bao lâu sau, cô ấy cũng lôi ra bốn cái xác.
Đó là chiến lợi phẩm cô ấy săn được tối nay. Bởi vì Lâm Sơ nói cần nghỉ ngơi nên Trịnh Tử Du không dám quấy rầy, định sáng hôm sau mới mang qua.
Ai ngờ nửa đêm lại có một tên đàn ông lạ mặt đến tranh phần!
“Sơ Sơ, chỗ tôi cũng có bốn con. Vì chị bảo cần nghỉ ngơi nên tôi tính sáng mai mới đưa cho chị.”
Nghe Trịnh Tử Du giải thích, Vu Hồng Phi có chút ngượng ngùng.
Anh ta gãi đầu, cười xấu hổ: “À… xin lỗi nhé. Tôi không nghĩ là làm phiền cô nghỉ ngơi, lẽ ra nên để sáng mai mới tới. Chỉ là thời tiết nóng, tôi sợ để lâu không còn tươi.”
Anh ta chỉ lo cái xác bị hỏng, lại quên mất hôm qua Lâm Sơ đã mệt mỏi cả ngày.
Cô phẩy tay: “Không sao, đã tới rồi thì nhân tiện bàn luôn chuyện phân chia.”
“Xác tang thi của hai người tôi nhận trước. Mỗi người tôi ghi nợ bốn con, mỗi ngày tôi giải phẫu hai con, một con cho anh, một con cho cô. Ngày nào đến lấy ngày đó, thanh toán sòng phẳng. Có vấn đề gì không?”
Vừa dứt lời, cả Vu Hồng Phi lẫn Trịnh Tử Du đồng loạt gật đầu, đầu gật lia lịa như gà mổ thóc.
Đến khi cô hỏi lại lần cuối, hai người còn tranh nhau đáp: “Không vấn đề!”
“Giải phẫu hết đám này rồi hãy đưa tiếp, nhiều quá dễ bốc mùi.”
Lâm Sơ không muốn để lộ bí mật mình có không gian giữ tươi.
Hai người nghe vậy lại vội gật đầu.
Lâm Sơ thích nhất hợp tác với kiểu người vừa thông minh vừa nghe lời thế này.
Thấy việc đã bàn xong, cô hẹn bọn họ tối mai 9 giờ đến giao dịch, rồi tiễn cả hai trở về.
Đợi họ đi rồi, cô mới dọn tám cái xác vào khu trú ẩn, sau đó thu hết vào không gian.
Khí hậu hiện tại đang vào mùa giao xuân – hạ, nhiệt độ ngày một tăng.
Chỉ vận động chốc lát, cô đã ướt đẫm mồ hôi.
Lâm Sơ nhớ hôm qua khi đến nơi trú ẩn của Vu Hồng Phi, trong tòa văn phòng có mấy cái quạt bàn, nhưng ngại lấy nhiều đồ sẽ bị nghi ngờ nên chưa động đến.
Cô tính ngày mai khi anh ta đến lấy bộ phận tang thi sẽ nhờ mang sang vài cái quạt.
Lập kế hoạch xong, cô uống một ly sữa tươi coi như bữa khuya, rồi đi ngủ.
Sáng hôm sau, cô dậy từ rất sớm.
Như thường lệ, cô cất kệ hàng vào không gian, tập vài bài thể lực, sau đó tắm rửa sạch sẽ, lấy một phần sandwich và cốc trà sữa từ không gian ra, coi như bữa sáng.
Ăn xong, cô chui vào phòng giải phẫu, bắt đầu công việc trong ngày.
Tính đến giờ, Lâm Sơ đã giải phẫu được hai mươi cái xác tang thi.
Khoác blouse trắng, cầm dao mổ, động tác của cô giờ đây đã thành thục trôi chảy.
Một ngày, cô có thể xử lý ba cái xác.
Sở dĩ cô nói với Vu Hồng Phi và Trịnh Tử Du mỗi ngày chỉ giải phẫu hai con, là vì phần còn lại cô dùng để nộp nhiệm vụ của mình.
Tự mình nộp, toàn bộ điểm tích phân đều thuộc về mình, đương nhiên cô phải ưu tiên trước.
Đến 9 giờ tối, Lâm Sơ đã giải phẫu xong ba con, thay bộ đồ bệnh nhân sạch sẽ, ăn một đĩa mì Ý nóng hổi, rồi ngồi chờ hai người kia đến.
Hai người đến rất đúng giờ, gần như vừa đúng 8 giờ 59 phút 59 giây thì Trịnh Tử Du đã mở cửa khu trú ẩn.
Ngay sau đó, Vu Hồng Phi cũng bước vào nhà vệ sinh.
Thấy anh ta, Trịnh Tử Du chỉ nhàn nhạt gật đầu, chẳng có ý định bắt chuyện.
Vu Hồng Phi đành lúng túng đưa tay gãi sống mũi.
Sau chuyện tối qua, anh ta biết đôi khi Lâm Sơ sẽ nghỉ ngơi, đến sớm quá lại làm phiền cô. Cho nên hôm nay anh ta cố ý đứng chờ ngoài cửa, chỉ khi nghe tiếng cô gái buộc tóc đuôi ngựa mở cửa, mới đi vào.
Trịnh Tử Du nhìn vẻ mặt ngượng ngập của Vu Hồng Phi, lại chẳng có ý định bắt chuyện.
Từ ngày đầu bị ném vào thế giới nhiệm vụ, cô ấy đã hiểu rõ một điều. Đàn ông không có ai đáng tin.
Ngày đó, xung quanh cô ấy toàn là gã đàn ông cường tráng, thế nhưng cuối cùng chỉ có Lâm Sơ đưa tay kéo cô ấy ra khỏi cửa tử.
Sau đó, chính đám đàn ông kia còn muốn diệt trừ tận gốc hai người.
Điều đó khiến Trịnh Tử Du mất sạch niềm tin vào đàn ông, trong mắt chỉ còn lại sự đề phòng.
Trong thế giới này, người duy nhất cô ấy tin tưởng chỉ có Lâm Sơ, người đầu tiên đã trao cho cô ấy thiện ý.
Khi Lâm Sơ bước ra, thấy ngay cảnh Vu Hồng Phi đứng ở cửa nhà vệ sinh, giữ khoảng cách an toàn hai mét với Trịnh Tử Du.
Một người thì thỉnh thoảng ngẩng đầu, muốn nói lại thôi, người kia thì dán mắt nhìn cửa khu trú ẩn của cô, chẳng thèm liếc ngang liếc dọc, gương mặt viết rõ ba chữ “chớ lại gần”.
Lâm Sơ cũng chẳng mấy bận tâm.
Dù sao hai người kia chỉ là đối tác, quan hệ riêng ra sao không quan trọng. Chỉ cần không đánh nhau, cô đều mặc kệ.
Cô mang theo hai bao tải, một cái đưa cho Trịnh Tử Du, một cái đưa cho Vu Hồng Phi.
Dựa theo kinh nghiệm trước đây cùng Trịnh Tử Du hợp tác, mỗi lần đều góp thành số chẵn 200.
Lần này, trong mỗi bao cũng vừa đúng 200 bộ phận tang thi.
Trịnh Tử Du nhận bao tải, dứt khoát mở hệ thống nộp nhiệm vụ ngay tại chỗ.
Vu Hồng Phi là lần đầu giao dịch, thấy Lâm Sơ đưa bao cho mình thì mở ra xem thử. Bên trong toàn là mảnh xương nhỏ xíu của tang thi, nhiều đến mức anh ta không nhịn được phải thốt lên kinh ngạc.
Đến khi hoàn hồn lại, bao của Trịnh Tử Du đã nộp được một nửa.
Anh ta vội vàng bắt chước, mở bao, mở mục nhiệm vụ thường ngày, bắt đầu nộp.
Lần này Lâm Sơ không bảo họ đổi vật phẩm ngay, mà yêu cầu gom đủ 50 điểm tích phân, sau đó đổi một viên Kiện Thể Hoàn đưa cho cô.
Nghe vậy, Vu Hồng Phi vừa định gật đầu đáp ứng, thì Trịnh Tử Du đã nhanh chóng lấy ra một viên thuốc trắng, đưa luôn cho Lâm Sơ.
Thấy cả hai đều nhìn mình, Trịnh Tử Du nhoẻn cười, nói: “Tôi đưa trước.”
“Không sợ tôi cầm đồ rồi không giải phẫu cho cô nữa sao?”
Lâm Sơ nhìn vào đôi mắt trong veo như nai con kia, chốc lát không biết nên nói cô ấy ngốc nghếch hay quá dễ tin người.
Thực ra, cô dám đưa trước bộ phận tang thi để họ tích góp điểm đổi cho mình là vì cô chắc chắn hai người này đều là người thông minh, biết rõ sự khác biệt giữa một bữa no và việc có thể no lâu dài.
Nếu bội ước, thiệt thòi sẽ chỉ là họ.
Lâm Sơ tin kẻ thông minh sẽ không dại gì phản bội khi nhiệm vụ còn chưa hoàn thành hết.
Bởi vì việc cô đang làm, hiện giờ không ai thay thế được.
Ngoài cô ra, họ chẳng tìm được ai hợp tác thích hợp hơn.
Tự mình cày cuốc khổ sở 30 ngày cũng chẳng bằng hợp tác với cô 10 ngày.
Đó chính là điểm Lâm Sơ tự tin nhất.
Trịnh Tử Du nghe vậy thì nghiêm túc lắc đầu: “Chị còn chẳng sợ chúng tôi không chịu đổi đồ cho chị, để chị làm không công. Vậy thì tôi có gì phải sợ?”
“Tôi có thể sống sót đến giờ, có thể kích hoạt cửa chống trộm, cũng là nhờ vào chị. Dù sau này chị thật sự không giúp nữa, tôi cũng bằng lòng.”
Một sự tin tưởng tuyệt đối.
Khoảnh khắc ấy, Lâm Sơ bỗng thấy lòng mình dâng lên một cảm xúc khó diễn tả.
Làm pháp y, cô đã quen đối diện với xác chết, rất ít khi cảm nhận được sự tin tưởng từ một người sống.
Ngay cả ở thế giới cũ, niềm tin tuyệt đối giữa người với người cũng ít thấy, huống chi trong tận thế vô tận này.
Không ngờ bây giờ cô lại gặp được.
Lâm Sơ mang theo tâm trạng phức tạp nhận lấy viên Kiện Thể Hoàn, đang định mở miệng nói gì đó, thì bất chợt tay cô nặng xuống…

Hết Chương 34: Tin tưởng tuyệt đối.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page