Danh sách chương

“Ngay cả việc Dung Nhi mang thai có phải là con của hắn ta hay không cũng không biết, làm sao có thể sánh kịp chủ nhân? Chủ nhân giống như ánh trăng treo cao, sáng sủa và trong trẻo…”

 

Dung Phi có cái miệng độc ác, nhưng lời nịnh hót thì luôn sẵn sàng, ta cố gắng nén tiếng cười, trong khi gương mặt Lý Hạ bên cạnh ta đã đen như đáy nồi.

 

Chúng ta đều hiểu tiếng Tây Vực, nhờ cha dạy từ nhỏ, và hôm nay cuối cùng cũng có dịp sử dụng.

 

Bao tháng trời kiên nhẫn chịu đựng, chỉ vì khoảnh khắc này hôm nay.

 

Ta cố ý chọn lúc tình cảm của họ đang mặn nồng mà cố tình để Lý Hạ phát hiện ra sự thật tàn nhẫn này.

 

Chỉ có như vậy, hắn mới có thể thực sự cảm nhận được cảm giác bị người mình yêu phản bội là như thế nào, đau đớn đến tận xương tủy.

 

Tuy nhiên, đây chỉ là sự bắt đầu.

 

“Có vẻ như tối nay không thể tế lễ mẫu hậu được rồi, trẫm sẽ đưa hoàng hậu trở về trước.”

 

Sau khi hai người kia đi xa, chúng ta bước ra từ hang đá giả, Lý Hạ cố gắng giữ bình tĩnh nắm chặt tay ta và quay lưng rời đi.

 

Nhưng chỉ có ta biết, bề ngoài càng tĩnh lặng thì trong lòng hắn càng giận dữ.

 

Sau nhiều năm bên nhau, ta đã biết Lý Hạ không phải là người hiền lành, tốt bụng gì.

 

Hắn bẩm sinh đã hung hăng, lạnh lùng, đa nghi, và cực kỳ thiếu an toàn.

 

Chỉ là quá khứ của ta đã bị tình yêu mù quáng che mờ mắt, chỉ thấy được bề ngoài chói lọi của người trong tim mình.

 

May mắn thay, ta đã tỉnh ngộ khi chưa quá muộn.

 

Sau ngày đó, không đầy một tháng, những vây cánh của Tây Vực đã bị Lý Hạ loại bỏ triệt để khỏi kinh thành chỉ trong một đêm.

 

Thấy cơ hội đã mất, Dung Phi muốn cá chết lưới rách, âm mưu ám sát không thành, bị giam cầm trong lãnh cung.

 

Phòng tối tăm ngập tràn mùi máu tanh, một người phụ nữ bị trói vào cột, chiếc váy cung đình màu trắng bị nhuộm thành màu đỏ kinh hoàng bởi máu tươi.

 

Vị hoàng đế trẻ tuổi cầm roi da, tự tay phá hủy thứ mà mình từng yêu quý không rời.

 

“Tên hoàng đế khốn nạn, ngươi là cái thá gì, có gan thì hãy giết ta đi!”

 

Dung Phi phun ra một ngụm máu tươi, chế giễu cười một cách chua cay.

 

“Dung Phi, trẫm hỏi ngươi lần cuối, ngươi có bao giờ yêu trẫm không?”

 

Lý Hạ siết chặt cổ nữ nhân đó, hỏi một cách gay gắt.

 

“Ai sẽ yêu một kẻ rác rưởi như ngươi? Chỉ cần ta tỏ ra dịu dàng một chút thì ngươi đã bỏ rơi người thê tử đã đồng hành cùng ngươi bao năm để ta có thể làm tất cả những gì ta muốn.”

 

“Lý Hạ, đừng bày ra vẻ mặt buồn bã, nói cho cùng, ngươi không yêu ai cả, ngươi chỉ yêu chính mình.”

 

“Ngươi chỉ thích cảm giác được người khác ngưỡng mộ, hoàng hậu không thể cho ngươi điều đó, nên ngươi mới đến tìm ta để được an ủi.”

 

“Tại sao à? Nếu không có nhà đẻ của hoàng hậu, ngươi có thể làm hoàng đế được sao? Vì vậy mỗi khi ngươi nhìn thấy nàng ta, là lại nhớ đến quá khứ hèn mọn như một con chó hoang của mình.”

 

“Ha ha ha ha, người như ngươi, không xứng đáng được ai yêu, cuối cùng mọi người đều sẽ rời bỏ ngươi, ta chúc ngươi sống lâu trăm tuổi trong cung điện ăn thịt người này, phú quý vạn năm…”

 

Dung Phi cười điên cuồng, nguyền một lời nguyền độc ác nhất, cho đến khi bị Lý Hạ bẻ gãy cổ.

 

“Không, hoàng hậu đã đồng hành cùng ta bao năm, nàng ấy yêu trẫm, nàng ấy sẽ mãi yêu trẫm, nàng ấy là của trẫm, nàng ấy mãi mãi là của trẫm…”

 

Lý Hạ gục xuống đất, tự nói với x.á.c ch.ế.t đang dần lạnh đi, như tỉnh giấc sau một giấc mơ dài, hắn không kịp mặc áo ngoài đã vội chạy đến Điện Tiêu Phòng.

 

Đêm nay trời đổ mưa xối xả, ta đóng chặt cửa sổ, chui vào chăn ấm áp chuẩn bị đi ngủ.

 

Đột nhiên, cánh cửa phòng bị đạp tung, Lý Hạ như một x.á.c sống bước đến trước giường của ta, ôm chầm lấy ta vào lòng.

 

Người hắn lạnh buốt, và còn có mùi máu tanh khó chịu.

 

“Trẫm biết mình đã sai, Mật nhi có thể đừng rời bỏ trẫm được không?”

 

Hắn vùi đầu vào cổ ta, giọng nói nghẹn ngào, như một đứa trẻ lạc lối tìm về.

 

“Không, trừ khi thần thiếp chết, nếu không thần thiếp sẽ không bao giờ rời bỏ bệ hạ.”

 

Ta vuốt ve mái tóc ướt sũng của hắn, trong bóng tối, khóe môi ta khẽ cong lên.

 

“Dù sao bây giờ bệ hạ cũng chỉ còn mình thần thiếp mà thôi.”

 

7

 

“Ban đầu sủng hạnh Dung Phi, là để thử lòng nhạc phụ, Mật Nhi, nàng biết đấy, việc trẫm ngồi vào vị trí này không hề dễ dàng, trẫm thực sự không muốn bị người khác kiểm soát nữa.”

 

“Sau đó Dung Phi cứu trẫm ở bãi săn, trẫm đã mù quáng, cho rằng nàng ta chân thành với trẫm, người chân thành xung quanh trẫm quá ít.”

 

“Mật Nhi, nàng biết mà, cho đến bây giờ, mỗi khi trẫm nhắm mắt lại, trẫm lại nhớ đến hình ảnh mẫu hậu chết trước mặt mình.”

 

“Nhớ lại những ngày bị chà đạp trong lãnh cung, ngay cả những kẻ hèn mọn cũng dám đá trẫm hai cú, trẫm không muốn tiếp tục như vậy nữa, thực sự không muốn.”

Hết Chương 9.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page