Không biết chàng ấy nói gì, nhưng phụ thân ta lại đồng ý cho chàng dẫn ta ra ngoài chơi, đi dự Lễ Hội Mẫu Đơn hàng năm.
Lễ hội Mẫu Đơn được tổ chức tại Tử Lang Viên ở phía đông thành, hôm nay là ngày đầu tiên, chỉ mở cửa cho quan lại cao cấp.
Vì thế, người đi chơi không phải là hoàng thân quốc thích thì cũng là con cái nhà quan.
Chưa vào hoa viên đã ngửi thấy mùi hoa thơm ngát, ta vén rèm xe muốn nhảy xuống, Tần Diễm đứng bên cạnh, giơ tay ra đón.
Ta dùng tầm mắt lướt qua, thấy vườn đã có không ít người, đều mặc trang phục lộng lẫy.
Vì thế, ta làm trọn vẹn dáng vẻ tiểu thư nhà giàu, nắm tay Tần Diễm, từ từ bước xuống.
Xuống xe xong còn không quên nhẹ giọng cảm ơn.
Ánh mắt Tần Diễm lấp lánh ý vị hài hước, thấp giọng nói.
“Kỷ tiểu thư, nghe nói sáng nay mẫu đơn vương vừa nở, chúng ta đi ngắm hoa vương trước, được không?”
Ta nhẹ giọng nói.
“Tất cả tùy Vương gia xắp xếp.”
Dọc đường đi, mẫu đơn trải rộng khắp nơi, loài hoa này có nhiều chủng loại, cạnh tranh nhau khoe sắc, đua nhau tỏa hương, vô cùng lộng lẫy.
Khi nhìn thấy hoa vương, càng thấy rực rỡ, vô cùng nổi bật.
Bên cạnh hoa vương là một cây mẫu đơn màu tím, cũng rất trang nhã động lòng người.
Tần Diễm bên cạnh nói.
“Truyền thuyết nói Diêu Hoàng* và Vị Tử* là một đôi phu phụ thần tiên, Diêu Hoàng là vua, Vị Tử là hậu, như là trời sinh một đôi, khiến người ta ghen tị.”
*Diêu Hoàng là chỉ cây mẫu đơn vương, Vị Tử là chỉ cây mẫu đơn màu tím ở bên cạnh.
Trái tim ta chợt dao động, mặt hơi nóng lên.
Hôm nay Tần Diễm mặc một bộ áo dài màu vàng rực, còn ta lại đúng lúc mặc một chiếc váy tím.
Lúc này, có người đến chào hỏi Tần Diễm, là một nhóm nữ nhân trẻ tuổi ăn mặc lộng lẫy,
Có vài người ta nhìn quen, có lẽ đã gặp ở một số bữa tiệc nào đó, hẳn là một nhóm tiểu thư nhà quan lại cùng nhau đi du ngoạn.
Một cô nương mặc y phục màu trắng, gầy nhỏ trong số họ đã thu hút sự chú ý của ta, nàng ta trang điểm nhẹ nhàng, khí chất lạnh lùng, tạo nên một sự tương phản lớn với không khí náo nhiệt xung quanh, càng làm nàng ta thêm nổi bật.
Ta đang hứng thú quan sát nàng ta thì bỗng nhiên ánh mắt của nàng ta chĩa về phía ta, lạnh lẽo sắc bén, dường như chứa đựng một lòng hận thù sâu sắc.
Ta run lên một cái, hơi bối rối, nhưng thấy ánh mắt nàng ta dành cho Tần Diễm đầy nhiệt tình và đau khổ, thì ta lập tức hiểu ra.
Đây là tình địch của ta.
Trước mặt mọi người Tần Diễm luôn giữ thái độ trầm tĩnh, chàng nhẹ nhàng nâng tay.
“Không cần đa lễ, mọi người cứ tiếp tục thưởng hoa.”
Nói xong, chàng nhẹ nhàng nói với ta.
“Đã đi khá xa rồi, chúng ta nghỉ ngơi uống trà một chút ở đình phía trước có được không?”
Ta gật đầu nhẹ.
“Được.”
Đình nghỉ nằm trên một hòn giả sơn, xung quanh không một bóng người, nhưng trà và bánh đã sẵn sàng ngay ngắn.
Chắc hẳn đã có người sắp xếp trước.
Ta ngồi phịch xuống, cầm bình trà trên bàn rót một tách uống ực một hơi, hỏi.
“Cô nương mặc y phục màu trắng lúc nãy là ai vậy?”
Tần Diễm nhìn ta một cái kỳ lạ, một lát mới nói.
“Phụ thân nàng là Thượng thư Hộ Bộ Tôn Cường.”
Ta “Ồ” một tiếng.
Thì ra là Tôn tiểu thư đã từng bị Tần Diễm từ hôn.
Không khí lập tức trở nên có chút trầm mặc và kỳ quái, ta liền uống liền ba chén trà, nhưng vẫn không nhịn được mở lời.
“Nàng ấy đúng là tuyệt sắc, nghe nói còn là một mỹ nhân tài giỏi, cầm kỳ thư họa, thi phú ca phú, không điều nào không thông…”
“Dù nàng ta tốt đến mấy, thì có liên quan gì đến ta?”
Tần Diễm ngắt lời ta.
“Lúc đó phụ hoàng tứ hôn, ta cũng chưa từng đồng ý. Chỉ là lúc đó, ta vẫn chưa tìm được nàng.”
Trong lòng ta vui vẻ, nhưng miệng lại nói.
“Ta có gì tốt, mọi thứ đều không bằng người ta.”
“Ai nói vậy, nói về uống rượu đánh nhau, trong này không có một cô nương nào sánh bằng nàng.”
Tần Diễm nói.
“Ừm!”
“Ồ, nàng còn biết hạ thuốc nữa.”
Ta xấu hổ đến độ hai tay che mặt, liên tục dậm chân.
Tần Diễm lại thấp giọng nói.
“Nếu không phải nhờ thuốc của nàng, thì thái tử cũng không bị phế.”
“Hắn vốn thèm thuồng sắc đẹp của Ninh quý nhân, nhưng chỉ dám nghĩ không dám làm, sau khi uống thuốc của nàng thì như có thêm mười cái gan, giữa ban ngày ban mặt chạy vào phòng người ta, không ai cản nổi.”
Ta ngượng ngùng nói.
“Ta quên mất, Ma Ma từng nói, uống rượu xong lại uống thuốc đó, có… có tác dụng k.í.ch t.ì.nh.”
Sắc mặt Tần Diễm thay đổi.
“Thuốc kia nàng còn bao nhiêu?”
Ta nói.
“Cũng không nhiều, chỉ khoảng hai ba mươi viên thôi.”
Tần Diễm nói.
“Về sau phải hủy hết, không cho nàng dùng nữa.”
“Không được, thuốc này quý lắm.”
Ta không chịu.
“Nếu ta gặp kẻ xấu, mà lại không đánh lại thì sao?”
Tần Diễm nói.
“Có ta ở đây, ta sẽ không để nàng phải đối mặt với nguy hiểm nữa.”
You cannot copy content of this page
Bình luận