Danh sách chương

Một ngày trước, ta nhận được tin từ Tần Diễm, nói rằng hôm nay sư huynh ta sẽ đi ngang qua đây, bảo ta chờ ở đây.

 

Ta đã đợi đến đoàn quân trở về kinh thành, đợi được Trấn Viễn Đại tướng quân, người trông giống hệt sư huynh ta.

 

Hóa ra sư huynh của ta là Trấn Viễn Đại tướng quân.

 

Sự hào hứng của ta vượt xa tất cả mọi người, ta muốn hét lên, muốn la hét, muốn nhổ lá cờ quán rượu để vẫy trong tay, ta muốn nhảy qua lan can để chạy đến trước mặt sư huynh.

 

Nhưng ta chỉ đứng yên lặng, lặng lẽ nhìn huynh ấy cưỡi ngựa đi qua trước mặt mình.

 

Trong đầu ta luôn nhớ lời Tần Diễm dặn dò.

 

“Nàng nhất định phải nhớ, hai người là người không quen biết.”

 

Ta biết tầm quan trọng của tình huống này, việc nói dối một lần đòi hỏi phải dùng vô số lời nói dối khác để che đậy.

 

Ta là Kỷ Phù, cũng không còn là Kỷ Phù.

 

Còn sư huynh là Nhị Hoàng Tử Tần Dục, không còn là Đàm Dự.

 

Khi chúng ta bị bắt cóc, chỉ biết đọc tên mình mà không biết viết, sư phụ đã tuỳ tiện đặt cho chúng ta một cái tên mới.

 

Bây giờ nghĩ lại, sư huynh khi đó đã tám tuổi, là hoàng tử từ nhỏ đã học văn, không thể nào không biết viết tên mình.

 

Có lẽ huynh ấy đã luôn biết về thân phận của mình, chỉ là vì một số lý do nên không nói ra.

 

Cuối cùng ta cũng hiểu vì sao huynh ấy khác biệt so với những đứa trẻ khác.

 

Huynh ấy không bao giờ mải chơi, hàng ngày chăm chỉ luyện võ, đọc sách dưới ánh đèn đêm.

 

Hóa ra huynh ấy giống như Tiểu Tuyết, cũng là con của vua, trong người mang dòng máu của kẻ mạnh, luôn sẵn sàng cho ngày trở về.

 

Phượng hoàng tái sinh, vương giả trở lại.

 

21

 

Ta từng tưởng tượng không biết bao nhiêu lần cảnh gặp lại sư huynh, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ là trong hoàn cảnh như thế này.

 

Trong cung điện lộng lẫy, ánh đèn rực rỡ, quần hùng tụ hội. 

 

Tiếng đàn tiếng sáo êm tai, các mỹ nữ nhảy múa duyên dáng đến mê hồn.

 

Dưới bầu không khí náo nhiệt của tiệc tùng, ta từ từ quỳ xuống hành lễ.

 

“Tham kiến Nhị Hoàng Tử.”

 

Huynh ấy nhẹ nhàng giơ tay phải.

 

“Miễn lễ.”

 

Bộ trang phục lộng lẫy của huynh ấy làm ta choáng ngợp, ta lặng lẽ lui xuống, được một nữ quan dẫn đến chỗ ngồi.

 

Từ đầu đến cuối, sư huynh vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, không một gợn sóng.

 

Thậm chí huynh ấy chỉ liếc ta một cái, rồi lơ đãng dời ánh mắt đi chỗ khác.

 

Ta suýt nữa đã nghi ngờ mình lại nhận nhầm người, nếu không phải thấy chiếc răng sói kia.

 

Trên cổ tay Nhị Hoàng Tử đeo một sợi dây đỏ, treo một chiếc răng sói màu ngà.

 

Đó là chiếc răng của vua sói.

 

Nước mắt trực trào trong mắt ta, nhưng cũng nhanh chóng bị đẩy trở lại.

 

Hôm nay là bữa tiệc mà Hoàng đế tổ chức mừng sinh nhật cho thập ngũ công chúa, phụ thân đã dẫn ta đến.

 

Dù ta đã tham gia rất nhiều bữa tiệc của các gia đình danh giá, nhưng đây là lần đầu tiên ta đến cung điện, cảm giác như đang lơ lửng trên mây.

 

Tối hôm qua phụ thân đã tìm ta để nói chuyện, nói rất nhiều điều.

 

“Sau bữa tiệc mừng công, uy tín của Nhị Hoàng Tử như mặt trời lúc ban trưa, được lòng dân chúng và ủng hộ của các quan viên. Điều quan trọng nhất là Hoàng đế rất cưng chiều ngài ấy, có vẻ như đang có ý định thay Thái Tử.”

 

“Trong bữa tiệc ngày mai, ta sẽ tìm cơ hội để con có thể tiếp xúc với Nhị Hoàng Tử.”

 

“Phù nhi, phụ thân làm tất cả đều vì tốt cho con.”

 

Ta chỉ mỉm cười không nói, chỉ e thẹn gật đầu, phụ thân ta rất hài lòng rồi rời đi.

 

Quả nhiên không ngoài dự đoán của ta, phụ thân ta thật sự là người tính kế sâu xa!

 

Nhưng ta không hề lo lắng, người đó là sư huynh của ta, là người từ nhỏ đã nuôi ta lớn.

 

Huynh ấy yêu thương ta hơn ai hết, làm sao có thể để hôn sự của ta trở thành công cụ đấu đá quyền lực?

 

Khoảng một phần tư giờ sau khi bữa tiệc bắt đầu, Tần Diễm mới vội vã đến, hành lễ với Hoàng đế và Hoàng hậu sau đó ngồi xuống vị trí bên cạnh sư huynh.

 

Tần Diễm trông rất giống sư huynh ta, cả hai đều có lông mày như kiếm, mắt sáng, sống mũi cao thẳng.

 

Cả hai đều trông giống Hoàng đế, có khuôn mặt tuấn tú và khí chất.

 

Chỉ là sư huynh ta trải qua nhiều gian khổ, lại từng tòng quân nhiều năm, không tránh khỏi thêm chút nghiêm nghị và lạnh lùng.

 

Còn Thái tử thì giống Hoàng hậu, có đôi mắt diều hâu, khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng.

 

Khi lần đầu gặp Thái tử, ta có chút bồn chồn, nhưng thấy hắn không nhận ra mình, lại còn đối đãi với ta một cách lễ độ, ta liền yên tâm.

 

Sau khi ngồi xuống, ánh mắt Tần Diễm quét qua bốn phương, cuối cùng dừng lại trên người ta, chàng ấy cười nhẹ với ta.

 

Trong lòng ta vui mừng, cũng đáp lại một nụ cười.

 

Ai ngờ, hành động tinh tế này lại rơi vào mắt Hoàng hậu ở trên cao.

 

Bà ta nói đùa.

Hết Chương 13.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page