Thấy là ta, hắn giật mình.
“Sao ngươi lại ở đây?”
Nhìn thấy sắc mặt hắn hơi khó coi, ta cười đẩy hắn một cái nói.
“Ha ha, giật mình à?”
“Đúng vậy.”
Hạ Viêm híp mắt cười, hắn khoác tay dài qua cổ ta.
“Đi, ta mời ngươi đi uống rượu.”
Ta thầm thở phào một hơi.
Vẻ mặt nghiêm nghị đáng sợ của Hạ Viêm ban đầu, quả thật làm ta hết hồn.
Quán rượu ẩn mình trong rừng trúc sâu, yên tĩnh và tao nhã, mùi rượu tỏa khắp bốn phương.
Hạ Viêm mặc một bộ họa phục đen thêu chỉ vàng, đầu đội mão ngọc, tóc buộc gọn gàng, nở nụ cười nửa miệng, ánh mắt cao ngạo, phong lưu đa tình.
Khi hắn nói chuyện với chủ quán, ta liên tục nhìn chằm chằm vào gương mặt của hắn, không thể rời mắt.
Sao lúc đầu ta lại nhận nhầm hắn là sư huynh được nhỉ?
Sư huynh chưa bao giờ chải tóc mượt mà như vậy, luôn là đầu tóc rối bù xù.
Sau khi Hạ Viêm nói chuyện với chủ quán xong, hắn đột nhiên quay đầu lại, ta không kịp phòng bị, ánh mắt chúng ta chạm nhau.
Không hiểu sao, tai ta bỗng nhiên đỏ bừng.
Ta giữ chặt lồng ngực đập thình thịch, nhớ lại lần đầu gặp gỡ Hạ Viêm.
Mùa thu năm ngoái, ta ngồi ngắm cảnh trên lan can tầng hai của Hoa Tiên Lầu.
Bỗng nhiên thấy một người cầm quạt đi dạo trên phố. Ta đoán hắn phải rất tuấn tú.
Bởi vì mọi người trên đường đều nhìn hắn, nhất là phụ nữ.
Khi người đó đi đến gần, ta phát hiện hắn không những tuấn tú, mà còn rất quen mặt.
Thế là ta liều mình nhảy từ tầng hai xuống, khóc lóc la hét chạy đến ôm lấy hắn.
“Hu hu, sư huynh, Phù Nhi rất nhớ huynh.”
Người đó không đứng vững, bị ta đè ngã xuống đất.
Ta như bạch tuộc ôm chặt lấy hắn, nước mắt nước mũi dính đầy người hắn.
“Ngươi là ai vậy, mau tránh ra!”
Hắn cố gắng đẩy ta ra, nhưng ta không hề nhúc nhích.
Sau đó, Ma Ma phải gọi bốn gã đàn ông vạm vỡ mới kéo được ta ra khỏi người Hạ Viêm.
Hạ Viêm hoảng loạn nói.
“Ta không phải sư huynh của ngươi, ta không quen ngươi.”
“Ngươi lừa đảo, ngươi chính là sư huynh của ta!”
Ta vừa khóc vừa tiến lên xé áo của Hạ Viêm.
Kết quả ta càng khóc to hơn, sư huynh có một vết bớt trên ngực, người này thì không.
Hắn thật sự không phải sư huynh của ta.
“Ừ, hay lắm, giành nam nhân giữa phố, thật là tài!”
“Vẫn là các cô nương của Hoa Tiên Lầu to gan, bạo lực thật đấy!”
“Nhìn kìa, nàng ta còn xé áo nam nhân đó nữa.”
Mọi người xung quanh bàn tán xôn xao, Hạ Viêm vừa xấu hổ vừa tức giận, hắn nắm chặt cổ áo, mặt đỏ bừng.
Ta lau khô nước mắt nước mũi, hai tay chống nạnh đuổi những người đang đứng xem, rồi dẫn Hạ Viêm vào trong Hoa Tiên Lầu, thành thật xin lỗi hắn.
Ta cũng mời hắn uống một bữa rượu, cuối cùng hắn mới chịu tha thứ cho ta.
Rượu và món ăn là ta xin từ Ma Ma, cái nợ đó vẫn còn ghi, đến nay chưa trả được.
Trong khi rượu vào lời ra, ta lén nói với Hạ Viêm.
“Rượu ở đây toàn là hàng pha nước, lần sau ta sẽ dẫn huynh đi uống rượu ngon thật sự.”
Ta cười.
“Những tên nam nhân kia uống rượu dở như vậy mà vẫn cứ quay lại lần hai, lần ba, đúng là những kẻ ngốc!”
Không ngờ, Hạ Viêm trông có vẻ thông minh lại cũng thành ngốc.
Hạ Viêm ngốc không chỉ đến lần thứ hai, lần thứ ba, mà còn đến lần thứ tư.
Mỗi lần đều đòi ta phải ngồi cùng, uống những ly rượu tệ hại đó cùng hắn.
Đến lần thứ năm, ta không nhịn được nữa, đã lén dẫn Hạ Viêm ra khỏi Hoa Tiên Lầu, đến quán rượu nhỏ của Lão Giang.
Nơi đó giấu rượu ngon nhất, rượu mạnh và thơm nhất Quỳnh Hoa Thành.
Ngày đó là lần cuối cùng ta gặp Hạ Viêm ở Quỳnh Hoa Thành.
Ta kể cho hắn nghe nhiều chuyện về quá khứ của ta, kể về việc ta và sư huynh bị sư phụ ép luyện võ từ nhỏ, kể về con ngựa khoẻ mà ta nuôi ở sa mạc, kể về những bông hoa sa mạc vừa kiên cường lại vừa đẹp đẽ như thế nào.
Hạ Viêm hỏi ta vì sao nhớ họ đến thế mà không rời khỏi Hoa Tiên Lầu.
Ta có chút nản lòng nói, ta vẫn chưa kiếm đủ bạc, và ta cũng ngốc nghếch, không nhớ đường về, chỉ có thể đợi họ đến tìm ta.
Nhưng sư huynh của ta rất thông minh, chắc chắn huynh ấy có thể tìm thấy ta.
Rượu của Lão Giang quả nhiên chất lượng, không pha một giọt nước, sau bao nhiêu năm uống rượu pha ta mới say lần đầu tiên.
Trong sương mờ, ta như nghe thấy tiếng sư huynh gọi ta, giọng nói dịu dàng.
Phù Nhi, Phù Nhi.
Tửu lượng của Hạ Viêm sâu không lường được, ta chưa bao giờ thấy hắn say.
Chúng ta đã uống hết hai chum Bạch Lê Hoa, thấy đã khuya, mà hắn vẫn muốn mở chum thứ ba, ta vội vàng ngăn cản.
“Không được, không được, ta phải về rồi.”
Nếu không về bây giờ thì sẽ bị phát hiện, một khi bị phát hiện thì ta sẽ rất khốn đốn.
Nhưng Hạ Viêm kéo ta lại, không chịu để ta đi.
“Lâu rồi không gặp, cùng nhau uống thêm chút nữa.”
You cannot copy content of this page
Bình luận