[Ký chủ, sau khi kết toán nhiệm vụ ở thế giới này, có thể dùng điểm tích phân để nâng cấp khu trú ẩn.]
[Khu trú ẩn sau khi nâng cấp sẽ mở rộng diện tích, đồng thời bổ sung thêm nhiều chức năng mới.]
Tức là, phải chờ đến khi nhiệm vụ kết thúc mới có thể nâng cấp.
Bây giờ mới chỉ là ngày thứ chín, theo quy định của nhiệm vụ, cô buộc phải sống sót đủ 30 ngày trong thế giới này.
Nói cách khác, muốn mở rộng khu trú ẩn, ít nhất còn phải chờ thêm 21 ngày nữa.
“Vậy nâng cấp khu trú ẩn cần bao nhiêu điểm tích phân?”
[Không thể tiết lộ.]
Hệ thống vẫn vô tình như mọi khi. Những ngày qua, Lâm Sơ đã quen với việc hễ hỏi đến chuyện quan trọng thì nó liền lặp lại câu “không thể tiết lộ”, nên cô cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý.
Nghe thấy câu trả lời, cô chỉ nhún vai, gương mặt không chút gợn sóng.
Khu trú ẩn phải đợi 21 ngày nữa mới có thể mở rộng, hơn nữa còn không biết cần bao nhiêu điểm tích phân. Lâm Sơ không dám trông chờ nhiều, đành tận dụng không gian nhỏ hẹp hiện tại, cố gắng sắp xếp gọn gàng hết mức.
Thức ăn đều cất vào không gian, trên kệ chỉ để vật dụng sinh hoạt và vài bộ quần áo sạch sẽ.
Sau khi dọn dẹp cho căn phòng bớt lộn xộn, Lâm Sơ mới lấy ra vòng tay bằng da của Mã Nham.
Đó chỉ là một chiếc vòng tay rất bình thường, dệt từ da lộn màu nâu.
Do tối qua bị Đại Thành giằng co, nút thắt đã hơi bung ra, nhưng không ảnh hưởng đến chức năng không gian bên trong.
Cô cầm vòng tay, vừa nghĩ đến “không gian” thì cảnh tượng bên trong đã hiện ra trước mắt.
Dung tích không gian này không lớn, chỉ khoảng 2m*2m*2m, tương tự với chiếc ba lô mà Lâm Sơ từng mở ra từ hệ thống.
Bên trong được phân loại rõ ràng.
Bên trái dựng đứng một hàng mấy loại vũ khí, ngoài đại đao và rìu mà Lâm Sơ đã thấy, còn có một cây nỏ chế tác tinh xảo, cùng vài con dao găm, dao nhỏ có thể mang theo người. Trông chẳng khác nào từng “quét sạch” một cửa hàng bán vũ khí.
Kế bên là bốn thùng lớn xếp chồng hai tầng, bên trong toàn là nước tăng lực và bánh quy nén, loại thực phẩm vừa nhanh vừa chắc bụng.
Trên bốn thùng đó còn đặt một chiếc hộp phẳng, chiếc hộp vuông nhỏ, cỡ như vali du lịch 13 inch. Mở ra, bên trong xếp ngay ngắn 30 ống dịch dinh dưỡng.
Ngoài ra còn có lều, túi ngủ, miếng giữ nhiệt, đèn pin, diêm,… những thứ cần thiết cho việc qua đêm ngoài trời.
Ở sát mép còn có hai chiếc xuồng cao su đã xả hơi, hai thùng nước uống cỡ lớn và hai thùng dầu diesel.
Nhìn thấy chúng, Lâm Sơ bất giác nhớ đến cái máy phát điện mà lần trước cô lừa lấy được từ Mã Nham. Giờ nghĩ lại, rất có thể nó vốn dĩ là đồ gã ta tự chuẩn bị.
Dời tầm mắt khỏi chỗ nhiên liệu, Lâm Sơ còn thấy hai bộ đồ lặn và nguyên một hàng bình dưỡng khí, đếm sơ sơ cũng có mười bình.
Ngoài những thứ được chuẩn bị chu toàn đó, trong góc không gian còn nhét một đống đồ linh tinh, chắc là đồ Mã Nham mới thu được, chưa kịp sắp xếp.
Xem xét một lượt, Lâm Sơ nhận ra phần lớn vật dụng trong không gian của Mã Nham đều phục vụ cho việc sinh tồn ngoài trời.
Hiển nhiên, gã ta đã tính đến khả năng khu trú ẩn bị phá hỏng, nên mới chuẩn bị sẵn nhiều vật tư như vậy.
Mà giờ đây, tất cả đều thuộc về cô, khiến cô bỗng dưng trở nên giàu có hơn hẳn.
Cô lấy bát bún ốc vẫn còn hơi ấm bỏ vào không gian để thử nghiệm, phát hiện nơi này không có chức năng ngưng đọng thời gian.
Bát bún ốc nóng hổi cô bỏ vào lúc ba rưỡi, đến bốn rưỡi lấy ra đã nguội lạnh.
So với túi đeo hông có chức năng ngưng đọng thời gian, không gian vòng tay da của Mã Nham chẳng còn sức hấp dẫn với Lâm Sơ.
Không gian vốn không lớn, chức năng lại hạn chế. Với người đã có trong tay hai không gian như Lâm Sơ, nó chỉ có thể là vật bổ sung, lợi ích không đáng kể.
Nếu sau này có cơ hội đổi được một món đạo cụ khác giúp gia tăng cơ hội sống sót, cô thậm chí sẵn sàng dùng nó làm vật trao đổi.
Nghĩ vậy, Lâm Sơ liền chuyển hết vật tư trong đó sang không gian của mình, chỉ để lại một vòng tay trống rỗng.
Sắp xếp xong, cô thu cả kệ hàng sát tường vào không gian, chừa lại khoảng trống, bắt đầu luyện tập thể lực cơ bản.
Diện tích hạn chế, cô chỉ có thể tập những động tác đơn giản như nâng cao đùi, bật nhảy chống đẩy, những bài tập không cần quá nhiều không gian.
Thế nhưng với quyết tâm cải thiện thể lực, Lâm Sơ kéo dài thời gian tập, từ rèn sức bền đến rèn sức mạnh, tổng cộng tiêu hao suốt ba tiếng đồng hồ.
Mồ hôi ướt đẫm người, cô xoay người vào nhà vệ sinh, xả nước tắm rửa, thay một bộ đồng phục bệnh nhân sạch sẽ rồi thoải mái ngả mình xuống giường.
Nếu tạm bỏ qua tang thi ngoài kia, thì ngày hôm nay chẳng khác nào một ngày cuối tuần thư thái: dọn dẹp nhà cửa, rèn luyện thân thể, cuối cùng lên giường nghỉ ngơi.
Một ngày yên bình, giản đơn.
Nhưng trong thế giới nhiệm vụ này, với những kẻ bị ném vào như họ, bình yên lại là thứ xa xỉ.
Lâm Sơ lấy ra chiếc điện thoại, thứ duy nhất theo cô đến đây.
Đã 9 ngày trôi qua, pin đã cạn sạch từ lâu.
Tuy trong khu trú ẩn có điện, nhưng cô lại không có sạc.
Cô dự định khi nào rảnh sẽ lên mấy tầng trên tìm thử xem có cái nào dùng được không. Nếu sạc được, thì số phim và sách điện tử tải sẵn trong máy cũng có thể dùng để giết thời gian.
Không có gì giải khuây, Lâm Sơ đành nằm xuống tiếp tục ngủ.
Mấy ngày nay cô thiếu ngủ quá nhiều, lại vừa vận động ra một thân mồ hôi, nên rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Chỉ là giấc ngủ lần này không hề yên ổn như trước.
Những cơn ác mộng nối tiếp nhau khiến cô cứ chập chờn nửa tỉnh nửa mê.
Mãi cho đến khi ngoài cửa vang lên tiếng động, cô mới bị kéo ra khỏi mộng mị.
Tiếng động vốn không lớn, giọng người nói cũng được cố ý hạ nhỏ xuống, nhưng vì giấc ngủ quá bất an nên chút ồn ào đó cũng đủ làm cô tỉnh lại.
Ngó sang đồng hồ, đã 11 giờ đêm, nghĩa là cô vừa ngủ thêm 3 tiếng.
Mí mắt còn nặng trĩu, cô dụi mắt, ghé sát mắt mèo nhìn ra ngoài.
Chỉ thấy bên ngoài, Vu Hồng Phi xách bốn con tang thi đứng chờ ở cửa nhà vệ sinh, còn Trịnh Tử Du thì cầm một con dao phay chắn trước cửa, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm đối phương.
Thấy hai cộng sự của mình sắp xảy ra xung đột, Lâm Sơ không dám chần chừ thêm, vừa xoa mái tóc rối bời vừa mở cửa bước ra.
Tiếng động khiến hai người ngoài cửa quay đầu nhìn.
Thấy Lâm Sơ mặc áo bệnh nhân đi ra, cả hai đều ngẩn ra một thoáng.
Ngay sau đó, Trịnh Tử Du lập tức bước chéo sang một bên, dang tay như gà mái bảo vệ con, chắn Lâm Sơ ra sau lưng, ngăn tầm mắt của Vu Hồng Phi.
Vu Hồng Phi bất đắc dĩ gãi đầu: “Tôi nói rồi, tôi thật sự không phải người xấu. Lâm Sơ có thể làm chứng cho tôi.”
Trịnh Tử Du nhìn về phía cô.
Lâm Sơ gật đầu: “Anh ta cũng là nhiệm vụ giả hợp tác với tôi, hôm qua vừa được tôi cứu ra từ tay đám Mã Nham. Không phải kẻ xấu.”
Nghe vậy, Trịnh Tử Du mới chịu cất dao phay sau lưng, nhưng ánh mắt cảnh giác vẫn không rời khỏi Vu Hồng Phi.
Bị người ta đề phòng, Vu Hồng Phi cũng không để bụng, ngược lại còn cười, chỉ xuống đất.
“Lâm Sơ, tôi mang tang thi tới cho cô đây.”
You cannot copy content of this page
Bình luận