Ánh mắt Ma Đầu Heo chớp động.
Gã bắt đầu có chút hoài nghi, rất có khả năng tên học đồ của Cưa Máu này đã bị Cưa Máu cải tạo trở thành (Frankenstein) mất rồi.
Bởi vì nếu đối phương là người bình thường, tuyệt đối không có khả năng giữ được vẻ trấn định như vậy ở thời điểm đối diện với gã.
“Tôi không cần mắt của cậu, tôi muốn tròng mắt của chính mình.” Ma Đầu Heo nặng nề mà khàn khàn nói.
【 đinh! Nguy cơ giảm xuống tới 45%】
Vẻ mặt Lâm Ân vẫn vô cùng bình tĩnh, hắn tiện tay ấn nhãn cầu của mình, để nó một lần nữa trở về hốc mắt ban đầu, rồi im lặng ngồi xuống chiếc ghế dựa, vươn tay, mò vào trong ngực mình.
“Đúng là tôi có thật.”
Sau đó, ngay dưới cái nhìn chăm chú đầy khiếp sợ của Ma Đầu Heo, Lâm Ân tìm ra một viên nhãn cầu cực lớn còn dính máu thịt từ trong ngực mình.
Viên nhãn cầu còn đang chuyển động.
Rầm ——
Ma Đầu Heo lập tức đứng lên, chấn động nói: “Này… Này…”
Đúng vậy!
Gã chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra, viên nhãn cầu kia chính là con mắt đã bị bà già nọ móc đi của gã, nhưng… vì sao nhãn cầu của gã lại có thể nằm trong tay tên học đồ nhân loại kia?
Lâm Ân đặt cái nhãn cầu nọ lên quầy, lặng lẽ nói: “Buổi sáng hôm nay tôi có gặp lão bà tốt bụng kia, đây là món đồ chơi mà bà ấy tặng cho tôi.”
【 Giá trị tinh thần của Ma Đầu Heo -30! 】
Ma Đầu Heo gắt gao nhìn chằm chằm vào viên nhãn cầu trên quầy, từng mồ hôi lạnh đã chảy từ cái cổ heo đầy lông của gã xuống dưới sống lưng.
Bởi vì hơn ai hết, chính gã, một nạn nhân, hiểu rõ vô cùng về sự đáng sợ của người nhặt rác kia.
Phải biết rằng, gã vốn tự hào rằng thực lực của bản thân không hề yếu ớt, nhưng vẫn dễ dàng bị người nhặt rác kia móc đi một bên nhãn cầu của mình mà không thể phản kháng được. Hơn nữa, nếu đối phương muốn, khẳng định là bà ta cũng có thể tiện tay lấy luôn cái đầu trên cổ gã xuống.
Mà người nhặt rác kia… lại đơn giản đưa nhãn cầu của gã cho nhân loại yếu nhược này?
Càng ngày gã càng cảm thấy tên học đồ nhân loại này không tầm thường.
Không.
Thậm chí là hình tượng của đối phương trong lòng gã đã bắt đầu có chút khủng bố rồi.
Bởi vì gã không nhìn thấu sâu cạn của nhân loại này.
【 Đinh! Nguy cơ giảm xuống tới 20%】
Ma Đầu Heo có chút do dự đưa mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Ân, nói: “Bà già kia đã cho cậu đồ… mà cậu dám tùy tiện đưa nó cho tôi sao?”
Lâm Ân thản nhiên nói: “Không phải cho, là bán, một viên trị giá 200 tiền khô lâu, theo đúng giá thị trường.”
Hắn thật sự không sợ một chút nào?
Ma Đầu Heo vẫn một mực nhìn chằm chằm vào hắn, muốn tìm ra chút sơ hở nào đó trên gương mặt kia.
Chẳng lẽ tên học đồ này lại có mối quan hệ nào đó rất thân mật với người nhặt rác kia?
【 Đinh! Cảm giác nguy cơ giảm xuống tới 10%】
Rào rào rào——
Ma Đầu Heo móc túi tiền từ trong lòng ra, trút lượng lớn tiền khô lâu lên quầy, lại nhìn chằm chằm vào Lâm Ân, nói: “Được, tôi mua.”
Lâm Ân trấn định thu những đồng tiền trên quầy lại, sau đó một lần nữa mang bao tay và khẩu trang lên, lại lấy ra con mắt nọ, thản nhiên nói: “Thành giao, vậy anh muốn tôi làm cho anh ngay tại chỗ này hay theo tôi đi vào bàn giải phẫu?”
“Tại nơi này.” Quái Đầu Heo dứt khoát nói một câu như chém đinh chặt sắt.
Chỉ cần là cư dân trong hẻm U Hồn này, khẳng định là không một ai muốn đi lên bàn giải phẫu của Cưa Máu.
“Được thôi.” Lâm Ân lạnh lùng cầm lấy dao lóc xương, nói: “Được rồi, tựa lên quầy, gối đầu lên mặt bàn. Nếu đau, anh có thể kêu lên.”
Quái Đầu Heo cười lạnh mà dữ tợn nói: “Tôi sẽ sợ đau sao?”
Phốc ——
Lâm Ân uống một ngụm rượu cồn rồi “Phụt” một tiếng, trực tiếp phun xuống lưỡi dao.
Ma Đầu Heo lập tức im bặt không nói năng câu gì nữa.
Lâm Ân lại nhanh chóng châm một ngọn nến, để ngọn lửa tới tới lui lui liếm qua liếm lại trên lưỡi dao chừng mấy phút đồng hồ, sau đó mới nheo hai mắt, cầm đao, từng chút từng chút mà tới gần cái đầu của Ma Đầu Heo kia.
Một giọt mồ hôi lạnh “Tí tách” rơi thẳng xuống quầy.
Ma Đầu Heo run rẩy nói: “Chỉ đặt nhãn cầu vào trong mắt thôi mà, có cần phải dùng dao hay không?”
【 Giá trị tinh thần của Ma Đầu Heo -10】
Lâm Ân lặng lẽ nói: “Vừa nãy tôi có nhìn một chút, bên trong hốc mắt của anh có khá nhiều sỏi và cục máu đông, bởi vậy mới nhìn ra bình thường anh đều không chịu cẩn thận bảo dưỡng hai mắt của mình. Bước này xem như là phục vụ ngoài định mức cho anh. Anh không cần phải cảm ơn tôi đâu.”
“Chờ… Chờ một chút!” Ma Đầu Heo hoảng hốt nói, nhưng đã là quá muộn.
Ca ca ca —— ca ca ca ——
“Nha —— nha —— “
Ma Đầu Heo phát ra kêu to, hoảng sợ đến tê tâm liệt phế.
…
【 Giá trị kinh nghiệm đao công +1】
【 Giá trị kinh nghiệm đao công +1】
【 Giá trị kinh nghiệm đao công +1】
Mấy phút đồng hồ sau, Lâm Ân dùng dược tề tiêu độc rửa sạch sẽ vết bẩn bên trong hốc mắt của Ma Đầu Heo, trong lòng thầm buồn bực vì sao giá trị tăng trưởng lần này không phải năng lực giải phẫu mà lại là đao công?
“Được rồi.” Lâm Ân bình tĩnh dùng khăn lau khô con dao lóc xương vừa được rửa sạch sẽ.
“Anh không nên cử động, kế tiếp tôi sẽ gắn nhãn cầu lại cho anh, nếu anh lộn xộn không chịu nằm yên, cẩn thận tôi sẽ lắp ngược đó.”
Con Ma Đầu Heo kia vẫn đang tựa vào nơi đó, trong miệng heo không ngừng “Ùng ục ùng ục” phun ra bọt mép, thân thể co giật co giật, hiển nhiên gã vốn không nghe được những gì Lâm Ân vừa nói.
Lâm Ân ngẩn ra, theo bản năng nói: “Móa nó…”
【 Đã quên dùng thuốc tê… 】
Hình như lúc hắn khâu cánh tay cho con búp bê kia, cũng quên không dùng rồi…
Mặc kệ nó.
Lâm Ân lắc đầu, vẻ mặt khôi phục lại bình tĩnh.
Hắn nhanh chóng dùng cái nhíp gắp【 nhãn cầu của ông chủ người heo】vừa được mình ngâm vào bên trong thuốc thử ra ngoài, sau đó quay đầu, ánh mắt tìm kiếm trên quầy dược tề sau lưng.
Vài giây sau, Lâm Ân lấy một cái chai dược tề màu trắng từ phía trên ngăn tủ ra.
Trong mơ hồ có thể nhìn thấy bên trên viết mấy chữ “5” “0” “2” làm ký hiệu, rõ ràng là loại chữ này vốn được viết tay nên.
“Đây là cái gì?” Cảm giác mát mẻ ập tới khiến Ma Đầu Heo run rẩy hỏi.
Lâm Ân mang theo nhãn cầu, quơ quơ dược tề trong tay, bình tĩnh nói:
“Là thuốc nước dính hợp cường lực do tôi đặc chế. Ở thời điểm gắn nhãn cầu lên, nó có thể ngăn cản tình huống nhãn cầu của anh bị tróc ra, lại cộng thêm thuốc nước khôi phục cường lực do thầy tôi đặc chế, có thể cam đoan xác suất thành công của ca phẫu thuật này lên tới 95%.” Lâm Ân nghiêm trang giảng giải.
Ma Đầu Heo run rẩy nói: “Mau lắp vào cho tôi đi! Nghe rõ rồi chứ? Tôi không muốn tiếp tục ở lại nơi này nữa đâu! Nghe rõ rồi chứ? !”
Lâm Ân gật đầu, nói: “Yên tâm đi, bác sĩ chúng tôi cũng là nghề nghiệp được dày công tu dưỡng đó.”
Lâm Ân nói xong lại bình tĩnh điều chế thức dược tề đặc sệt, dấp dính trong tay mình, sau đó hắn bắt đầu đều đặn bôi loạn thứ dược tề nọ lên khắp nơi xung quanh nhãn cầu, cuối cùng là nhắm chuẩn vị trí, rồi nhẹ nhàng đặt nhãn cầu vào trong hốc mắt.
Tiếp đó, hắn lấy ra công cụ chuyên nghiệp, điều chỉnh góc độ nhãn cầu,
Xong đâu đấy, hắn sờ sờ thùng dụng cụ, lại lấy ra một cây búa từ bên trong.
Quái Đầu Heo: “(ΩДΩ)! !”
【 Giá trị tinh thần của Quái Đầu Heo -20! 】
“Làm cái gì! Làm cái gì thế hả! ! !” Quái Đầu Heo run rẩy thét lên một tiếng chói tai.
Lâm Ân nhíu mày, nói: “Đừng có lộn xộn. Đây đã là phân đoạn vật lý cuối cùng trong trình tự thao tác rồi, nếu bởi vì anh lộn xộn mà làm sai lệch vị trí, tôi lại phải lấy ra rồi một lần nữa đặt vào cho anh, đến lúc đó, chắc chắn sẽ phải tính thêm cho anh một khoảng phí giải phẫu cực lớn.”
Lâm Ân lắc đầu, nhanh chóng ấn cái đầu heo đang hoảng sợ kia xuống, sau đó lại thật cẩn thận mà dùng cây búa, “Đông đông đông” gõ lên, vẻ mặt chuyên chú, từng chút từng chút một lắp nhãn cầu vào cho đối phương.
Vài phút sau, Lâm Ân ngẩn ra.
Ma Đầu Heo lập tức run lên, vội vàng hỏi: “Làm sao vậy? ! Làm sao vậy? !”
Lâm Ân nhíu mày, nói: “Lắp ngược rồi.”
Ma Đầu Heo: “(ΩДΩ)! !”
“Đừng lo lắng.” Lâm Ân vẫn giữ nguyên vẻ mặt trấn định, nhanh chóng vươn tay tới, bắt lấy cái khung cố định nhãn cầu, dùng sức lôi kéo nó lên trên.
Soạt soạt——
Giao diện nhanh chóng hiện lên, giá trị tinh thần điên cuồng giảm bớt kèm theo đó là tiếng kêu to đầy hoảng sợ của Ma Đầu Heo, trong khi ấy, Lâm Ân dứt khoát rút viên nhãn cầu vừa bị lắp ngược kia ra ngoài.
“Chỉ là một sự cố chữa bệnh nho nhỏ thôi.” Lâm Ân lại bình thản một lần nữa điều chỉnh xong vị trí, nói: “Lần này không thu phí, tôi sẽ điều chỉnh lại vị trí cho anh.”
Ma Đầu Heo không khỏi sợ hãi, lập tức phát ra từng chuỗi những tiếng kêu to bén nhọn, rồi điên cuồng giãy giụa nói:
“Tôi không lắp mắt nữa! Tôi không lắp mắt ở chỗ này nữa đâu! !”
【 giá trị tinh thần —20! 】
【 giá trị tinh thần —20! 】
“Đừng động đậy!” Ánh mắt Lâm Ân trở nên sắc bén, hắn lập tức quát to: “Đây đã là công đoạn cuối cùng của trình tự thao tác rồi. Tôi là bác sĩ, anh là bệnh nhân còn đã thanh toán tiền, thì tôi nhất định phải chịu trách nhiệm với anh! Tôi phải cam đoan sao cho mỗi một bệnh nhân của tôi khi bước ra ngoài đều phải hoàn hảo như lúc ban đầu!”
Nói xong, Lâm Ân vô cùng hung hăng mà giơ cây búa trong tay lên.
“Dừng tay! !” Ma Đầu Heo hoảng sợ rống to một tiếng rồi vươn tay lên muốn ngăn cản.
Phanh ——
Hoa lửa bắn ra bốn phía.
…
You cannot copy content of this page
Bình luận