Danh sách chương

DỊ GIỚI DƯỢC TỀ SƯ

Chương 3: Phẩu thuật hay vật lý trị liệu

Lâm Ân vẫn bình thản. Hắn nói: “Vậy thì tôi nghĩ em đã ăn nhầm thứ rồi. Thứ đó chính là cánh tay của con búp bê.”

Nụ cười trên mặt cô bé lập tức cứng đờ.

Tiếng cười của con búp bê vẫn không ngừng vang lên: “Búp bê yêu mẹ! Mẹ yêu búp bê! Hì hì hì hì!”

Lâm Ân ngẩng đầu, đôi mắt “cá chết” mở to, hỏi: “Gần đây em có thấy bụng mình khó chịu không?”

Cô bé cứng nhắc đáp: “Trong bụng cứ có tiếng cười lanh lảnh, cảm giác như bị thứ gì đó cào cào ngứa ngứa.”

Lâm Ân gật đầu. Hắn ghi lại chi tiết này vào sổ rồi tiện miệng nói: “Thế thì đúng rồi, xem ra nó vẫn chưa tiêu hóa hết. Giờ em muốn mổ hay vật lý trị liệu?”

Cô bé cứng nhắc hỏi lại: “Làm như thế nào…”

Leng keng——

Lâm Ân dùng một tay cắm con dao lóc xương dính máu xuống bàn.

“Mổ bụng, lấy cánh tay búp bê ra, rồi anh sẽ khâu lại cho em.”

*Nói một chút về giá trị tinh thần: Giá trị tinh thần hay giá trị San – Sanity là một khái niệm được đề cập đến trong Board game Cthulhu. Nói đơn giản, khi bạn nhìn thấy điều gì đó siêu nhiên hoặc điều gì đó quá mức đáng sợ khiến tinh thần của bạn bị kích thích thì SAN của bạn sẽ giảm xuống, nếu lúc này, kẻ địch dùng đòn tấn công rối loạn tinh thần sẽ dễ dàng thành công. Cuối cùng, khi giá trị tinh thần giảm xuống còn 0, bạn sẽ rơi vào điên cuồng, mất hết lý trí.

 Tiếng cười của con búp bê đột nhiên tắt ngúm. Một cơn ớn lạnh chạy dọc từ chân lên đến đỉnh đầu của cô bé.

“Vậy vật lý trị liệu thì sao?” Cô bé hỏi, giọng nói cứng nhắc.

Lâm Ân đứng lên, lấy găng tay và khẩu trang trên quầy ra. Hắn nhìn cô bé một cách điềm nhiên, nói: “Cách này rất đơn giản, không cần dao kéo. Em muốn lấy từ phía trên hay phía dưới, anh đều có thể giúp. Hơn nữa, giá cả cực kỳ phải chăng.”

Cô bé: “!!!”

Búp bê: “!!!”

[Giá trị tinh thần của cô bé giảm -20.]

“Bên… bên trên đi…” Cô bé lắp bắp, gương mặt đờ đẫn.

“Được.” Lâm Ân gạt đồ trên quầy sang một bên, hoạt động cổ tay rồi thản nhiên nói: “Vóc dáng em nhỏ, không cần vào phòng phẫu thuật. Cứ ngồi yên ở đây là anh làm được. Nhưng em phải kiên nhẫn một chút, đừng có cắn đứt tay anh.”

Dưới cái nhìn hoảng sợ của cô bé, bóng đen của Lâm Ân đổ xuống. Hắn đeo khẩu trang và găng tay da, trong mắt ánh lên một vẻ điềm tĩnh đáng sợ.

Cô bé vội ôm chặt lấy con búp bê, lắp bắp: “Có thể không chữa được không ạ?”

Lâm Ân lạnh lùng nói: “Không được. Thầy anh từng dạy, đã bước vào cửa tiệm này thì phải chữa bệnh, nếu không thì ít nhiều cũng phải để lại một thứ gì đó.”

Cô bé run rẩy, cả người đờ đẫn. Cuối cùng, nó cũng đành thỏa hiệp, nói: “Được rồi…”

Nói rồi, cô bé dùng sức há miệng ra.

“Há lớn hơn nữa!” Lâm Ân yêu cầu.

Soạt soạt——

Cô bé kéo miệng mình rộng ra đến tận gáy, tạo thành một cái hốc khổng lồ. Một mùi khó ngửi lập tức xộc vào mặt.

Vẻ mặt Lâm Ân vẫn bình thản. Hắn lấy một cái nẹp từ trên quầy xuống, kẹp chặt vào hàm trên và hàm dưới của cô bé, phòng ngừa phản ứng thái quá.

Sau đó, hắn hoạt động cánh tay, rồi thẳng thừng nhét tay mình vào miệng cô bé.

Một đường đi xuống!

Thẳng vào cổ họng!

Cô bé trợn tròn mắt. “Ô… ô…”

“Đừng lộn xộn.” Lâm Ân hạ giọng. Tay hắn vẫn điềm nhiên sục sạo, thăm dò bên trong dạ dày của cô bé. “Sắp xong rồi. Nếu em không muốn búp bê của mình bị thiếu một phần, thì ngoan ngoãn ngồi yên.”

[Đinh! Ngươi thu được 50 sợi tóc.]

[Đinh! Ngươi thu được 2 mảnh cơ thể không rõ tên.]

[Đinh! Ngươi thu được 5 mảnh thịt thối.]

[Đinh! Ngươi thu được 1 cái lược.]

Cùng lúc đó, cô bé vẫn trừng mắt, há to miệng, liên tục phát ra những âm thanh sợ hãi.

“Tìm thấy rồi!”

Lòng Lâm Ân khẽ động. Tay hắn chạm vào một thứ gì đó đang nhảy nhót không ngừng.

[Đinh! Ngươi thu được 1 cánh tay nhảy nhót.]

Soạt soạt——

Đúng là cánh tay của con búp bê đã bị cô bé ăn mất.

Lâm Ân vẫn bình thản, mang cánh tay đi rửa sạch rồi đặt lên quầy.

“Chắc chắn là nó rồi. Có lẽ đêm đó em đói quá nên vô thức ăn luôn cánh tay của búp bê. Búp bê thấy em đói nên không nhắc nhở. Nhưng sau này em nên chú ý, đừng ăn linh tinh nữa, không tốt cho tiêu hóa.”

Cô bé vẫn đờ đẫn, cái nẹp còn kẹp miệng khiến nó không thể nói nên lời.

“Vật lý trị liệu 10 xu đầu lâu. Khâu lại 30 đồng.” Lâm Ân đeo khẩu trang, bình tĩnh tìm một sợi chỉ và cây kim dài sắc bén. Đầu kim lóe lên ánh sáng chói mắt.

“Bây giờ khâu lại luôn nhé?”

Con búp bê trong lòng cô bé hoảng sợ. Nó khóc thét, đạp chân đạp tay loạn xạ, cố gắng bỏ chạy.

“Bây… giờ… khâu… lại,” Cô bé nói từng chữ một, khó khăn vì cái nẹp.

Lâm Ân đeo găng tay vào, thản nhiên nói: “Được. Vậy em ấn chặt nó xuống, để anh châm kim.”

Cô bé lập tức mở to mắt, ấn chặt con búp bê đang giãy giụa trên quầy. Hình ảnh Lâm Ân phản chiếu trên đôi mắt búp bê, ánh lên sự lạnh lùng khiến nó lại phát ra tiếng thét chói tai.

“Bắt đầu đây.”

Xoẹt xoẹt xoẹt——

Xoẹt xoẹt xoẹt——

[Đinh! Kinh nghiệm phẫu thuật sơ cấp +1.]

[Đinh! Kinh nghiệm phẫu thuật sơ cấp +1.]

[Đinh! Kinh nghiệm phẫu thuật sơ cấp +1.]

Hơn nửa giờ sau, giữa những tiếng kêu thảm thiết “nha nha nha” của búp bê, Lâm Ân lấy kéo cắt chỉ, nói: “Xong rồi. Về bôi thuốc, mỗi ngày một lần. Không quá một tuần, cánh tay sẽ lành lại như thường.”

Nói xong, Lâm Ân lấy một bình thuốc xanh biếc trên quầy xuống. Sau khi mở nắp, hắn nhanh chóng đổ vào vết khâu. Con búp bê lại kêu lên một tiếng thất thanh đầy kinh hãi.

Cô bé đờ đẫn hỏi: “Xong… xong rồi sao…”

Lâm Ân vỗ tay, bình thản đáp: “Hoàn thành. Giờ em có thể thanh toán rồi. Phẫu thuật 10 đồng, khâu 30 đồng, một lọ thuốc 10 đồng, tổng cộng 7 lọ là 110 đồng. Cảm ơn đã ghé thăm, hoan nghênh lần sau lại đến.”

Con búp bê vội vã rúc vào lòng cô bé, cơ thể run rẩy vì sợ hãi, ánh mắt đầy ám ảnh nhìn về phía Lâm Ân. Rõ ràng, hắn đã để lại một nỗi sợ hãi khó quên trong lòng nó.

Cô bé đờ đẫn lục lọi khắp người. Mãi sau, nó tìm ra 20 đồng, run rẩy đặt lên quầy, nói: “Em… em chỉ mang theo hai mươi đồng…”

Lâm Ân bình thản đáp: “Cũng được. Còn thiếu 90 đồng. Em định dùng bộ phận nào trên cơ thể để thế chấp? Anh có thể cắt thay em, việc này miễn phí.”

Nói rồi, Lâm Ân lại cầm con dao lóc xương lên.

Trong chớp mắt, cô bé tỏ vẻ hoảng loạn, vội lùi lại một bước.

“Vẫn còn thiếu 10 đồng nữa!” Cô bé nhanh chóng lấy thêm 10 đồng từ trong quần áo, đặt lên quầy.

Lâm Ân thản nhiên nói: “Còn thiếu 80.”

Cô bé hoảng hốt, vội vàng đặt 6 lọ thuốc xuống, nói: “Sau này em sẽ đến mua thuốc sau.”

Lâm Ân thu hồi số thuốc, bình thản đáp: “Vậy còn thiếu 20 đồng.”

Cô bé run rẩy hỏi: “Có thể thiếu nợ được không?”

Lâm Ân cầm dao bước ra, bình thản nói: “Tiệm làm ăn nhỏ không thể cho nợ. Anh không phải chủ tiệm nên không có quyền. Nhưng 20 đồng cũng không nhiều, chỉ cần em để lại một con mắt là được. À, thuốc thì em vẫn có thể mang đi, thậm chí anh còn trả lại cho em 40 đồng.”

Cô bé hoảng hốt ôm búp bê lùi lại một bước, tay vô thức bịt chặt mắt mình. Nó run rẩy nói: “Có thể trả tiền bằng cách khác không?”

Lâm Ân điềm nhiên nói: “Em cứ nói, anh sẽ định giá.”

Cô bé nuốt nước bọt, run rẩy nói: “Em cho anh hôn một lần, anh miễn hết tiền cho em, được không?”

Hết Chương 3: Phẩu thuật hay vật lý trị liệu.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page