Cô nhìn bảng chỉ dẫn trong trung tâm: “Tầng trên cùng có khu tắm rửa, tôi đi tắm cái đã, anh cứ vào ăn trước đi, lát tôi trả tiền.”
Sau đó cô ghé vào cửa hàng bên cạnh mua mấy bộ quần áo rồi lao vào thang máy.
Mười lăm phút sau, Tô Huyền quay lại trước cửa nhà hàng.
Cô nhìn bóng mình phản chiếu trên tấm kính lớn.
Cô gái trẻ mặc áo len cổ cao phối màu xanh trắng, váy ngắn đen trơn, đi đôi bốt cao cổ đính xích bạc, trông vừa trẻ trung vừa tràn đầy sức sống.
Tóc cô được buộc gọn phía sau thành đuôi ngựa ngắn bồng bềnh, càng làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn.
Tô Huyền hài lòng xoay người bước vào nhà hàng.
Bên trong chỉ lác đác vài bàn khách, cô đảo mắt một vòng mà chẳng thấy bóng dáng quen thuộc nào.
“…”
Tô Huyền vừa xoay người thì bất chợt sững lại.
Bên cạnh chiếc bàn dài bày đầy đồ uống tự chọn, có một chàng trai tóc đen cực kỳ điển trai đang đứng đó.
Anh ấy vừa đưa tay lấy một chai rượu từ đống đá lạnh, động tác không nhanh không chậm, toát lên vẻ tao nhã khó tả.
Anh ấy không mặc áo khoác, chỉ có chiếc sơ mi đen trên người, càng làm nổi bật thân hình vai rộng chân dài, cơ bắp rắn chắc khỏe khoắn.
Tất nhiên, điều quan trọng nhất là đường nét gương mặt anh ấy hoàn hảo đến mức không thể chê vào đâu được.
Anh ấy cúi đầu, ánh mắt như đang suy nghĩ điều gì, góc nghiêng trông chẳng khác nào một bức tượng được tạc khéo léo: sống mũi thẳng tắp, môi mỏng sắc nét, đường viền hàm quá đỗi hoàn mỹ, không có lấy một chút khuyết điểm nào.
“!!!”
Tô Huyền cảm thấy, chỉ cần tiện tay chụp cho anh ấy một tấm ảnh, chẳng cần chỉnh sửa gì cũng đủ để lên bìa tạp chí giải trí ngay lập tức.
“Này, mình làm quen chút được không.”
Chàng trai ấy quay đầu lại.
Đôi mắt anh ấy sâu thẳm và lạnh lùng.
Dưới ánh đèn rực rỡ, tròng mắt anh ta ánh lên màu xanh lục mát lạnh, như khu rừng đầu xuân vừa tan băng sau mùa đông.
_____
Dưới ánh mắt ấy, Tô Huyền có một khoảnh khắc bối rối.
Rồi cô lập tức tỉnh ra.
Khoan đã, đây chẳng phải ân nhân cứu mạng của mình sao?!
Vậy mà cô lại vì đối phương cởi áo… à không, trọng điểm là tháo mặt nạ, nên nhất thời không nhận ra!
Thôi xong.
Giờ cô phải chính thức tuyên bố, Hàn Dự đã không còn là người đẹp trai nhất mà cô từng gặp nữa!
Dĩ nhiên, câu này tạm thời không thể nói ra, không thì kiểu gì cũng bị chọc quê cho xem.
Tô Huyền ho khan mấy tiếng: “Ý tôi là…”
“Ừm?”
Chàng trai tóc đen mắt xanh lá cầm chai rượu, lặng lẽ nhìn cô, như thể đang chờ cô giải thích.
Trong mắt anh ấy hình như có chút ý cười, hoặc cũng có thể chỉ là ảo giác do ánh đèn hắt lên, những đường nét sắc sảo trên gương mặt cũng vì thế mà dịu lại.
Nhưng Tô Huyền theo bản năng cảm thấy, đối phương chỉ đang chờ mình tự làm trò cười để tiện bề mỉa mai thôi.
Không thể để anh ấy đạt được mục đích được.
Tô Huyền xòe tay: “Thật ra chúng ta đâu quen biết gì nhau, anh xem, tôi thậm chí còn không biết tên anh là gì.”
Cô quyết định giả vờ như chưa từng nhận nhầm người.
“Tôi cũng không biết tên cô.” Chàng trai tóc đen một tay chống lên mép bàn, tay kia đưa chai rượu qua: “Đi lấy ly đi.”
“Anh cũng đâu hỏi tôi đâu.” Tô Huyền bực bội nhận lấy: “Anh không có tay à? Tôi đâu phải robot phục vụ của anh!”
Nói thì nói vậy, cô vẫn ngoan ngoãn làm theo, tiện thể ngắm nghía cái ly cao chân sạch bong kin kít.
“Anh ngồi chỗ nào?”
Dĩ nhiên, chủ yếu là vì anh ấy là ân nhân cứu mạng của cô, những hai lần liền, nê việc giúp lấy chai rượu hay cái ly cũng chẳng có gì to tát.
Tô Huyền tự nhủ trong lòng.
Nửa đêm, khách trong quán không nhiều, mọi người đều ngồi cách nhau mấy bàn.
Hai người ngồi ở góc nhà hàng, bên cạnh là tấm kính sạch bóng, ngoài kia là phố xá rực rỡ ánh đèn neon.
Ly thủy tinh dưới ánh đèn lấp lánh, rượu vàng óng ánh rót xuống, tỏa ra mùi trái cây nhè nhẹ.
Hai chiếc ly cụng vào nhau vang lên tiếng lanh canh giòn tan.
“Vậy, nhiệm vụ tiếp theo của chúng ta là gì?” Tô Huyền háo hức hỏi: “Giờ tôi đã có năng lực rồi.”
“Cô có thể duy trì được bao lâu?” Anh ấy nhấp một ngụm rượu, ngón tay thon dài xoay xoay chiếc ly trống không.
Tô Huyền: “Anh cần tôi duy trì bao lâu?”
Cô cảm thấy lại sắp bị mỉa mai tiếp.
Tự cô ước lượng, nếu không phải đánh nhau hay vận động nhiều, chỉ dùng năng lực biến hình thì chắc giữ được vài phút, khoảng bốn, năm phút gì đó.
Nếu lâu hơn nữa thì chắc sẽ mệt lả luôn.
“Ít nhất mười phút.” Chàng trai tóc đen bình thản đáp: “Trừ khi cô muốn làm xong nhiệm vụ rồi chết luôn.”
Tô Huyền đen mặt: “Ý anh là, tôi phải biến thành một người, vào một chỗ nào đó, làm xong việc, rồi vẫn phải giữ nguyên hình dạng để rời khỏi đó?”
Vậy là mười phút tính cả thời gian rút lui.
Cô đoán chắc mình phải vào một khu vực bí mật nào đó, chỉ có người trong mới được vào.
Nếu vừa xong việc đã hết năng lực, thì hoặc là phải đánh nhau mở đường ra, hoặc là bị người ta khiêng ra luôn.
Tô Huyền: “Mà anh nói là ít nhất.”
Trong đầu cô lập tức hiện ra đủ kiểu tình huống.
Tô Huyền: “Ý là trong trường hợp thuận lợi nhất đúng không?”
Đối diện, anh ấy nhìn cô bằng ánh mắt đồng tình pha chút khen ngợi, còn chưa để Tô Huyền vui được mấy giây, lại đã bắt đầu châm chọc tiếp.
“Cô còn kém xa lắm.” Anh ta dứt khoát nói: “Trạng thái tổng thể của cô hoàn toàn không đạt yêu cầu mà tôi đặt ra.”
Tô Huyền há miệng: “Tôi…”
“Tôi rất ít khi hợp tác với người khác.” Anh ấy nói tiếp: “Nhưng cũng từng có vài cộng sự, cô chắc chắn là yếu nhất trong số đó.”
Tô Huyền mặt không cảm xúc nhìn anh ấy.
“Nhưng cô…”
Anh ấy nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ: “Cô luôn khiến kết quả mọi chuyện trở nên khó lường.”
Tô Huyền thở dài, rót rượu cho anh ấy: “Anh không phải đang nói tôi sẽ phá hỏng mọi thứ đấy chứ?”
“Ngược lại.” Anh ấy lắc lắc ly rượu: “Lần đầu tôi gặp cô ở quảng trường, tôi tưởng cô sẽ thua.”
Tô Huyền ngửa mặt nhìn trần: “Anh nói khó nghe hơn chút nữa đi, chết luôn ấy.”
“Tôi ở đó, cô chắc chắn không chết được.” Anh ấy bình thản nói: “Sau đó, cô bị truy nã trên web đen, rồi lại lấy được năng lực của gã trung gian…”
Anh ấy bỗng dừng lại.
Đối diện, cô gái chống cằm, chăm chú nhìn với đôi mắt to tròn đen láy, lông mi trên dưới đều dài và hơi cong, khiến ánh mắt vừa sâu vừa long lanh.
Nhưng lúc này, trong mắt cô còn ánh lên sự tinh nghịch của tuổi trẻ và nụ cười đầy mong chờ.
Khen tôi đi nào, nhìn cô như đang nói thế.
“…”
Anh ấy ngừng lại, rồi thấy cô gái đối diện phồng má, nhìn bằng ánh mắt kiểu “muốn đấm cho một phát”.
Phản ứng này đúng y như anh ấy đang tưởng tượng.
Cùng lúc đó, Tô Huyền ngơ ngác nhìn anh ấy bắt đầu uống rượu, hình như còn đang cười.
Tô Huyền: “???”
Không phải vừa nãy sắp khen tôi rồi sao?
Chàng trai tóc đen uống liền hai ly, tiện tay rót đầy ly của cô: “Cô chưa đủ tuổi uống rượu hợp pháp ở Liên bang đúng không?”
Tô Huyền: “…”
Hai người uống hết hai chai rồi còn gì.
Tô Huyền: “Tôi mười tám rồi, cảm ơn nhé.”
Tất nhiên đó là tuổi trước khi xuyên không.
Còn thân xác này, nếu ký ức về ngày sinh không sai, thì giờ chắc mới mười sáu.
You cannot copy content of this page
Bình luận