Danh sách chương

Anh ấy thản nhiên nói: “Cũng phải là lúc trạng thái tốt nhất, mà nhiều lắm cũng chỉ dùng được một lần, sau đó cô sẽ nằm bẹp như cục bùn.”
Tô Huyền: “?”
Phản ứng đầu tiên của cô là, anh ấy thật sự đang giúp mình phân tích tình hình à? Không phải đang mỉa mai mình sao?
Ờ, nghĩ lại thì đúng là vẫn mỉa mai, thế thì thôi khỏi cảm động. Nhưng mà, lời anh ấy nói cũng có lý thật.
Bởi vì, cô phải tiếp cận được Dung Ân trước đã.
Mà quá trình đó bao gồm việc hạ gục đám vệ sĩ của đối phương, rồi khiến đối phương mất năng lực chiến đấu.
Nói chung là phải đánh nhau trước đã, như vậy thì chắc chắn mình không thể giữ được trạng thái “toàn thịnh” gì đó.
Hơn nữa, dù mọi chuyện suôn sẻ, chỉ cần mình dùng dị năng đó là cạn sạch sức lực, nằm vật ra đấy, có khi còn bị người ta giết luôn.
Tô Huyền chìm vào suy nghĩ.
Đúng lúc này, trán cô bị ai đó chọc một cái: “Cô ta là người treo thưởng truy sát cô, khả năng cao không?”
Chàng trai tóc đen chậm rãi rút tay về.
Tô Huyền ôm trán, trừng mắt nhìn anh ấy.
“Nói thật thì, không cao lắm, có khi là anh trai cô ta.” Tô Huyền nghĩ nghĩ: “Vì cô ta chắc chẳng thèm giết tôi đâu.”
Trong nguyên tác, người đầu tiên đề xuất giết nữ chính là Dung Tích chứ không phải Dung Ân, vì Dung Ân vốn chẳng coi nữ chính ra gì, kiểu như coi nữ chính là rác rưởi, chỉ cần quét đi cho khuất mắt là được.
Tất nhiên, anh trai cô ta đã muốn giết người thì cô ta cũng chẳng phản đối, vì căn bản cô ta không quan tâm.
“Thế thì thôi.” Người bên cạnh lạnh nhạt nói: “Có thời gian nghĩ mấy chuyện này, chi bằng đi luyện tập đi.”
“Cũng đúng.” Tô Huyền nhún vai: “Chỉ là tôi muốn giải quyết cho xong, không thì ngủ cũng không yên.”
“Những cao thủ có tên tuổi trong thế giới này, ai cũng bị treo thưởng trên web đen cả.” Chàng trai tóc đen thản nhiên nói: “Họ đều ngủ ngon, mà không chỉ họ, những người kém hơn một chút cũng vậy.”
Tô Huyền vô thức nhớ lại mấy ông vua, nghị viên trong danh sách truy nã tám sao, chín sao, rồi cả đống thông tin dày đặc ở hạng bảy sao trở xuống.
Rõ ràng là họ bị treo thưởng lâu rồi mà vẫn sống nhăn răng.
Tô Huyền ngẩn ra: “Còn anh thì sao? Anh có bị treo thưởng không?”
Anh ấy hơi nhướng mày: “Cô nên hỏi là tôi có bao nhiêu cái.”
Tô Huyền: “…Anh có nhiều lắm à?”
“Nhiều, mỗi cái lại dùng một biệt danh, một cấp sao khác nhau.”
Anh ấy nói tỉnh bơ.
Đỉnh thật.
Tô Huyền: “Tôi tưởng anh đã giết hết mấy người đăng thưởng đó rồi chứ.”
“Gặp thì giết.”
Tô Huyền: “…”
Không gặp thì lười đi tìm đúng không.
“Cô còn muốn mạnh hơn nữa không?” Anh ấy bỗng hỏi.
Tô Huyền không nghĩ ngợi gì gật đầu ngay tức khắc: “Tất nhiên rồi.”
“Vậy thì cô sẽ không tránh khỏi việc có thêm nhiều kẻ thù, nhiều người muốn giết cô hơn.”
Tô Huyền chớp mắt: “Anh nói cũng đúng, tôi chỉ nghĩ là, mấy cao thủ thực sự thì mạnh quá, dù có người muốn giết họ cũng khó, nên họ chẳng cần lo lắng.”
Còn mình thì rõ ràng chưa đủ trình, ngủ cũng không yên, chỉ sợ nửa đêm có sát thủ nhảy vào cửa sổ.
“Tôi chỉ là mục tiêu truy nã một sao, tiền thưởng có năm trăm nghìn thôi. Anh nghĩ tôi có thể hấp dẫn được loại người nào đến giết mình chứ?”
Chỉ dụ được mấy kẻ suốt ngày săn nhiệm vụ một sao, coi năm trăm nghìn là cả gia tài ấy.
Chắc chắn chẳng phải cao thủ gì.
Nói cách khác, vì mình gà nên người đến giết mình cũng gà nốt.
Còn mấy ông lớn cấp cao thì phải đối mặt với sát thủ mạnh hơn.
Thật ra cũng chẳng khác nhau là mấy?
“Khoan đã.” Tô Huyền bỗng nhận ra một vấn đề khác: “Vừa nãy anh không phải định giúp tôi giải quyết chuyện này đấy chứ? Anh muốn đi giết Dung Ân à?”
Người bên cạnh dứt khoát phủ nhận, “Không.”
“Thế sao anh lại hỏi tôi có chắc cô ta là người treo thưởng không?”
“Tiện miệng hỏi thôi.”
Tô Huyền: “…”
Tên này chắc là kiểu ngoài lạnh trong nóng rồi.
Tô Huyền nghi ngờ nhìn anh ta.
Chàng trai tóc đen liếc cô một cái: “Cô còn chưa nói hết.”
“Ờ, được rồi.”
Đúng là chuyển chủ đề cho lẹ.
Tô Huyền nhìn anh ấy đầy ẩn ý, rồi mới chậm rãi mở miệng: “Anh vừa rồi có nghe hai người kia nói gì không?”
“Không.”
Tô Huyền: “Tôi chính là đứa trẻ ở hoang tinh mà họ nói tới…ơ, anh không nghe à?”
Anh ấy có vẻ hơi bất ngờ: “Cô cũng biết chủ động cứu người cơ à?”
“Hả?” Tô Huyền trên đầu như mọc ra mấy dấu hỏi: “Anh không phải bảo là không nghe thấy sao!”
“Tôi không cố ý nghe.” Anh ấy bình tĩnh đáp: “Nhưng tôi vẫn nghe được.”
Ờ, thôi vậy.
Tô Huyền bất lực nhìn anh ấy: “Nói chung, tôi chủ động cứu người là vì—”
Vì thật ra người đó không phải tôi.
“Tôi thấy anh ta đẹp trai quá, không nói ngoa chứ, là người đàn ông đẹp nhất tôi từng gặp ngoài đời, còn trên màn hình thì không tính, chứ mấy minh tinh diễn viên hay mấy người trong danh sách truy nã trên web đen thì đúng là…”
Tô Huyền nuốt lại nửa câu sau.
“Thế nên tôi cứu anh ta, tiếc là sau khi anh ta tỉnh, tôi nói chuyện mấy câu thì phát hiện không phải gu của mình.”
Tô Huyền thở dài: “Tôi đúng là mê trai đẹp thật, nhưng tôi ghét tính cách của anh ta, hai đứa không hợp, tôi cũng không muốn vì anh ta mà rước thêm phiền phức nên mới bỏ đi.”
“…”
Người bên cạnh hình như vẫn nghe, nhưng cũng không hỏi cô thích kiểu người nào, hay là Hàn Dự đã làm gì khiến cô không ưa.
Cũng đúng thôi.
Nếu anh ấy mà hỏi thì mới lạ.
Tô Huyền lải nhải xong, phát hiện kể ra đúng là nhẹ lòng hơn hẳn.
Thật ra cô chẳng hiểu gì về ông bạn hợp tác tạm thời này, bình thường chắc chẳng nên tin tưởng như vậy.
Nhưng nếu không có anh ấy, mình chắc cũng không sống nổi qua đêm nay.
Với lại, có những chuyện cứ để trong lòng mãi cũng bức bối, chi bằng tìm một người không thích hỏi nhiều để xả ra cho nhẹ lòng.
“Nói chung, tôi không muốn để anh ta biết tôi là ai, không thì lại lải nhải bắt tôi rời khỏi hành tinh này các kiểu.” Tô Huyền bất lực nói.
“Cô cứu anh ta mà đúng không?” Anh ấy thắc mắc: “Sao anh ta lại nghĩ mình có quyền ra lệnh cho cô?”
“Đấy!” Tô Huyền vỗ tay: “Tôi cũng thấy thế, anh ta cứ tỏ ra kiểu… ôi thôi, nói chung là, có thể anh ta không có ý gì, hoặc người khác chấp nhận được, nhưng tôi thì chịu.”
Cô hơi tiếc nuối cảm thán: “Chỉ tiếc cái mặt đẹp trai ấy thôi.”
“…”
Anh ấy hình như chẳng muốn bình luận gì về chuyện này.
Hai người vừa trò chuyện vừa rời khỏi khu phố ngầm, Tô Huyền nhớ ra lúc nãy mình định mời cơm mà chưa được trả lời, bèn hỏi lại lần nữa.
Dù cô đoán chắc đối phương sẽ từ chối.
“Được.” Anh ấy thản nhiên đáp, rồi báo một địa chỉ.
Đó cũng là một quán ăn đêm khá nổi tiếng, giá cả vừa phải.
Tô Huyền ban đầu hơi bất ngờ, sau đó thở phào, may mà không phải chỗ nào quá đắt, mình chắc chắn trả nổi: “Đi thôi!”
Nhà hàng đó nằm trong một trung tâm thương mại ở khu trung tâm.
Giờ đã nửa đêm mà trung tâm vẫn sáng trưng, chỉ là khách khứa thưa thớt.
Thỉnh thoảng có người nhìn cô với ánh mắt kinh hãi.
Tô Huyền: “…”
Ờ nhỉ, đây đâu phải hiệp hội lính đánh thuê hay phố ngầm.
Nếu trên người dính đầy máu mà đi loanh quanh thì đúng là gây chú ý thật.

Hết Chương 38: Treo thưởng.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page