Danh sách chương

“À đúng rồi.” Cô quay đầu lại.
Chàng trai tóc đen nghiêng mặt nhìn ra phố.
Sương trên kính dần tan, ánh đèn rực rỡ xuyên qua cửa sổ, đổ xuống hàng mi dài quá mức của anh ta, rồi trượt sâu vào đôi mắt xanh biếc như hồ nước.
Khoảnh khắc ấy, trong mắt anh ta như cất giấu cả ngàn vạn cảnh xuân.
Rõ ràng bây giờ đang là mùa đông lạnh cắt da cắt thịt.
Tô Huyền bỗng quên mất mình định nói gì.
Qua mấy phút, cô mới nhìn đồng hồ: “Chúng ta nên đi thôi.”
Trên đường, Tô Huyền cứ mải nghĩ về cách dùng năng lực mới.
Thực ra khả năng này không tự do lắm.
Đầu tiên, không phải muốn biến thành ai cũng được, mà chỉ có thể hóa thành người mình từng chạm vào.
Cô thử mấy lần, đều chỉ biến thành cái mặt tên trung gian chết tiệt kia.
Tất nhiên, chỉ cần cô đi chạm thêm vài người nữa thì vấn đề này cũng xong. Còn chuyện dùng năng lực này lên người khác, bắt họ biến hình thì cũng chỉ hóa thành những người cô từng chạm qua thôi.
Ngoài ra, việc sử dụng và duy trì năng lực này cực kỳ tốn sức.
Cô đã nghỉ ngơi một lúc, còn ăn cả một bữa, gần như hồi phục hoàn toàn, vậy mà chỉ duy trì biến hình được vài giây đã thấy mệt.
Bảo sao ngay cả tên trung gian thật cũng chẳng mấy khi dùng năng lực này. Nghề của hắn vốn cũng hiếm khi cần đến, huống hồ hắn còn kéo theo cả đám vệ sĩ.
Sau mấy tháng thử nghiệm, Tô Huyền đã rất chắc chắn rằng những năng lực cô sao chép được đều có thể tiếp tục nâng cấp.
Như dị năng điện và tinh thần chẳng hạn, so với lúc mới có, giờ cô đã phát triển ra nhiều cách dùng hơn hẳn.
Năng lực biến hình này chắc cũng không ngoại lệ. Có điều, chắc cô nên dành thêm thời gian để rèn luyện thể lực thì hơn.
Khi họ đến hội lính đánh thuê, đại sảnh vẫn còn khá đông, từng nhóm tụ tập rải rác.
Có người cãi nhau với đồng đội, có người cãi với chủ nhiệm vụ, cũng có người tranh giành nhiệm vụ với đối thủ.
Tô Huyền bỗng dừng bước, nhét quang não của tên trung gian cho anh ta: “Anh xuống trước đi, tôi có chút việc.”
Người bên cạnh chẳng ý kiến gì, cứ thế đi thẳng về phía thang máy, giữa đường còn gặp ai đó, trông như nhân viên hội.
Người mặc đồng phục ấy gần như lập tức tỏ thái độ cung kính, còn hơi căng thẳng, cúi đầu nói gì đó.
Chàng trai tóc đen mắt xanh lá gật đầu.
Nhân viên vội vàng dẫn anh ta vào thang máy, thậm chí còn có vẻ run rẩy.
Tô Huyền liếc qua một cái rồi quay người rời khỏi đại sảnh.
Lúc này đã hơn một giờ sáng, khu phố ngầm bên ngoài vắng vẻ hẳn, chỉ còn vài cửa tiệm sáng đèn, mấy cái máy tự động nhấp nháy màn hình, bóng người lác đác, nhìn chẳng khác gì cảnh phim ma.
Cô đi thêm một đoạn, rẽ vào con hẻm nhỏ bên cạnh: “Trốn trốn tránh tránh thế này vui lắm à? Có gan thì ra đây solo đi.”
Vừa dứt lời, mấy bóng đen từ trên trời đáp xuống.
Đậu xanh.
Tô Huyền giật mình, biết ngay chuyến này có biến.
Ban đầu cô tưởng chỉ có một người bám theo, ai ngờ còn cả đám khác đi sau nữa.
Phía trước là hai nam hai nữ, đều tóc đen mắt đen, mặt mũi còn hơi giống cô, tất nhiên chỉ tầm ba bốn phần thôi.
“Quả nhiên.” Tô Tử Nhiêu hình như định chửi tục, rồi lại nghĩ ra gì đó, nhếch miệng cười: “Con tiện nhân, không ngờ lại đúng là mày.”
Tô Huyền ánh mắt lóe lên, bỗng lộ vẻ hoảng hốt xen lẫn nghi hoặc: “Sao lại là các người, sao các người biết tôi ở đây?”
Tô Tử Nhiêu nhìn biểu cảm của cô, nhận ra cô có lẽ nhận nhầm bọn họ, chắc tưởng là kẻ thù nào khác.
“Ha, mày không ngờ đúng không, em gái tao có dị năng truy tung đấy.” Hắn đắc ý vỗ vai cô gái trẻ nhà họ Tô bên cạnh: “Nó vừa chạm vào mày một cái, trong vòng một ngày, trừ khi mày rời khỏi hành tinh này, bọn tao muốn tìm mày lúc nào chẳng được.”
Mắt Tô Huyền sáng lên: “Ồ? Dị năng truy tung à?”
Người nhà họ Tô: “?”
Cô đeo kính râm nên họ không nhìn thấy ánh mắt, nhưng nghe giọng điệu thì chẳng có vẻ gì là sợ hãi, trái lại còn hơi phấn khích như gặp được con mồi ngon.
Không lẽ bị dọa ngu rồi?
Có người cười khẩy: “Tưởng sống ở hoang tinh mười năm đã là bất hạnh nhất đời mày, ai ngờ còn mò sang hắc tinh này.”
Tô Huyền: “Hả? Các người nói gì vậy? Nhận nhầm người rồi chăng?”
“Đệch, đừng giả vờ nữa, trong hội giải trí kia chính là mày chứ ai!”
Tô Tử Nhiêu nổi giận: “Mày biết bọn tao là ai từ lâu rồi, lúc đó mày cố tình, không ngờ mày lại làm hải tặc, còn đi chung với bọn buôn người hạ cấp, mày không xứng làm người nhà họ Tô!”
Tô Huyền: “Các người cũng xứng quyết định họ của tôi à? Không soi gương nhìn lại mặt mình đi? Ai mà tin các người với tôi có cùng huyết thống chứ.”
Đám người kia tức điên lên.
Trong ấn tượng của họ, một đứa trẻ mồ côi từ hoang tinh được đón về nhà chắc chắn sẽ biết ơn rối rít, ngoan ngoãn cúi đầu, cung kính nghe lời.
Dù gì cũng là dân quê lớn lên từ bãi rác, chắc đến quang não còn chẳng biết dùng. Hơn nữa, bố mẹ nó chết từ lâu, giờ chủ nhà là chú nó, coi nó như cái máy rút di sản, chẳng đời nào đối xử tử tế. Sau này nếu họ thỉnh thoảng ban ơn thì may ra nó mới sống yên ổn trong nhà.
Nhưng mà…
Ai ngờ một đứa mồ côi hoang tinh, rời bãi rác mới mấy tháng đã thành hải tặc máu lạnh, còn dám cãi lại họ liên tục!
Những chuyện khác họ cũng chẳng nghi ngờ gì. Dù gì lúc bị bỏ lại hoang tinh, cô cũng đã năm sáu tuổi, trừ phi trí nhớ kém, chứ ai mà quên nổi nhà mình.
Chỉ cần có chút manh mối, lớn lên kiểu gì cũng tra ra được.
Huống hồ cô còn làm hải tặc, đi theo đám tội phạm lang bạt khắp nơi, chắc đã điều tra rõ thân thế từ lâu.
“Tao thấy mày cần được dạy dỗ lại rồi.” Tô Tử Nhiêu nghiến răng nói.
Hắn ta lao vút qua bốn, năm mét, đấm thẳng vào mặt Tô Huyền.
Tô Huyền không né, giơ tay đỡ đòn; dòng điện cuộn trào trên cánh tay, tia lửa tóe ra bốn phía, soi sáng cả con hẻm tối om.
Quả là quyết định ngu ngốc.
Khoảnh khắc hai nắm đấm chạm nhau, Tô Huyền biết ngay xương ngón tay phải của mình chắc chắn nát rồi.
Cơn đau thấu xương lan khắp bàn tay, chỉ trong chớp mắt cô gần như không còn cảm giác gì ở tay phải nữa.
Ngay sau đó, từng đợt đau nhức khiến cô suýt ngất, phải lùi liên tục đến khi lưng đập vào bức tường thô ráp phía sau.
“Mày…”
Tô Tử Nhiêu mặt trắng bệch, lùi lại. Trên trán hắn ta mồ hôi lạnh vã ra, cánh tay chi chít vết bỏng đen nâu, từng mảng thịt rơi ra để lộ cả gân cơ bên trong; nhìn phát khiếp, cứ như vừa chạm vào điện cao thế bằng tay không.
Đám người nhà họ Tô bên cạnh cũng biến sắc.
“Anh!” Cô gái trẻ nhà họ Tô lao tới, nhìn vết thương của Tô Tử Nhiêu rồi ngẩng đầu trừng Tô Huyền: “Đợi mày về nhà xem tao có giết chết mày không.”
“Được, được lắm!” Tô Tử Nhiêu cười lạnh: “Không biết mày ăn vận may kiểu gì mà phát triển được dị năng hệ nguyên tố!”
Ánh mắt hắn ta lóe lên vẻ độc ác.
“Ba.” Tô Tử Nhiêu hạ giọng nói với anh ba nhà họ Tô bên cạnh: “Chúng ta chỉ cần giữ mạng nó, để nó sống đến lúc lấy được di sản là đủ.”
Người kia nhướng mày: “Ý mày là…”

Hết Chương 33: Đậu xanh.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page