Danh sách chương

Hàn Dự nhíu mày nhìn theo nhóm lính đánh thuê đang đi xa, lại cúi xuống nhìn bàn tay mình.
Vết thương không nặng, với thể chất của anh ta thì sẽ hồi phục rất nhanh, chỉ là cơn đau thì không dễ chịu chút nào.
“Họ là ai vậy?”
“Một đội lính đánh thuê, như anh thấy đấy, đội trưởng của họ là dị năng giả cấp bốn.”
Thomas thản nhiên đáp: “Nếu anh không thường xuyên tiếp xúc với lính đánh thuê, tôi khuyên anh một câu, tốt nhất đừng dính vào họ, họ không giống những người mà anh quen đâu.”
“Ý ông là gì?”
Hàn Dự vung tay ngăn thuộc hạ đang định hỏi vặn: “Xin lỗi, ông Thomas, vừa rồi người đó thật sự rất giống một người quen của tôi.”
Nhưng sau khi cô ra tay không chút do dự, lại còn phóng dị năng mạnh như vậy, Hàn Dự cũng không chắc nữa.
Dị năng hệ nguyên tố cỡ đó, đâu phải luyện vài tháng là có, ít nhất cũng phải mài giũa mấy năm trời?
“Anh nói giống, vậy chắc chỉ là giống thôi, không phải cùng một người?”
Thomas cười cười: “Thôi quay lại chuyện chính đi, anh Hàn, anh nói anh có tủy thạch.”
Hàn Dự đủ quan trọng để ông ta đích thân ra tiếp, nhưng cũng chẳng phải nhân vật lớn đến mức không thể đắc tội, Thomas không muốn phí thời gian vòng vo.
Hai người vừa đi xuyên qua đại sảnh ồn ào vừa hướng về phía thang máy.
Hàn Dự tiện miệng nói: “Tôi nghe được một tin khá thú vị, liên quan đến hậu trường của hiệp hội các ông.”
Hiệp hội lính đánh thuê có thể đứng vững ở Hắc tinh, làm trung gian điều phối giữa chủ nhiệm vụ và lính đánh thuê, đảm bảo giao dịch thành công, ngăn chặn các vụ giết người cướp của, thậm chí còn khiến những dị năng giả mạnh nhất cũng phải dè chừng, không dám vì chút mâu thuẫn mà phá nát cả khu phố ngầm; chuyện này không phải thế lực bình thường nào cũng làm nổi.
Bề ngoài, ai cũng biết ban lãnh đạo của hiệp hội có nhiều dị năng giả cấp bốn.
Nhưng như vậy đã đủ chưa?
Chẳng lẽ người sáng lập hiệp hội chỉ dựa vào lương bổng và chức vụ mà khiến dị năng giả cấp bốn chịu làm việc cho mình?
“Ở Hắc tinh, tin đồn thì nhiều lắm, thật giả lẫn lộn.” Thomas bình thản đáp: “Chuyện về chúng tôi cũng thế thôi.”
Nói vậy chẳng khác nào không nói gì cả.

Bên này, Tô Huyền cùng nhóm lính đánh thuê rời khỏi khu phố ngầm.
Họ vẫn còn lầm bầm chửi rủa.
Cô cũng nghe ra, đám này bị câu “rác rưởi Hắc tinh” chọc điên, mà lý do họ bức xúc hình như còn một cái nữa.
“Vừa rồi đám đó chắc là mấy con chó trung thành của gia tộc Stone.”
“Gia tộc Stone?”
“Ừ, cái tập đoàn Guystone ấy, cô không biết à? Nghe đồn hiệp hội lính đánh thuê ở Hắc tinh này là do gia tộc Stone lập ra đấy.”
Gia tộc Stone là một trong những tập đoàn quyền lực và giàu có nhất Liên bang.
Nếu xếp hạng top 500 Liên bang, họ chắc chắn lọt top 5, thậm chí top 3. Suốt hàng trăm năm, gia tộc Stone đã vơ vét được khối tài sản khổng lồ trong các lĩnh vực chế tạo phi thuyền, năng lượng và công nghệ cao.
Bây giờ, tập đoàn Guystone do họ kiểm soát sản xuất phi thuyền, linh kiện phi thuyền và cả khoang thực tế ảo, phủ sóng khắp vũ trụ, thậm chí còn độc quyền nguồn nhiên liệu cho tàu thuyền ở nhiều khu vực sao.
Họ còn nắm giữ một vùng lãnh thổ tên là khu vực sao Zhuo, nơi có mỏ khoáng sản độc nhất vô nhị trong toàn Liên bang.
Ví dụ như nhiên liệu cho động cơ siêu không gian phải được tinh luyện từ loại khoáng chất đặc biệt này, tất cả các cổng không gian trong Liên bang đều cần loại nhiên liệu đó, đủ mọi loại tàu con thoi cũng thế.
Thế nhưng, tất cả nguồn tài nguyên này đều bị gia tộc Stone nắm chặt trong tay.
Nghe nói, anh em nhà Stone ở khu vực sao Zhuo chẳng khác nào vua chúa, mấy năm gần đây thế lực còn lan rộng khắp Liên bang, rất nhiều nghị viên đều được họ hậu thuẫn. Hoặc nói đúng hơn, là nghe lệnh họ.
Jenny nhún vai: “Nói chung, hiệp hội đang thu mua tủy thạch, nếu người kia muốn bán tủy thạch cho hiệp hội, chắc là muốn làm quen với ông chủ phía sau hiệp hội!”
Tô Huyền: “Tôi cũng nghe đồn vậy, tôi chỉ đang nghĩ, chẳng lẽ anh ta bán tủy thạch không phải để lấy tiền, mà là để lấy lòng gia tộc Stone à?”
Có vẻ trong tay Hàn Dự đang giữ thứ gì đó cực kỳ quý giá.
Anh em nhà họ Dung cũng vì muốn có nó mà tìm mọi cách tiếp cận anh ta, thậm chí dùng cả thủ đoạn tẩy não.
Những chi tiết này trong truyện gốc không nói rõ.
Giờ nghĩ lại, có khi thứ đó chính là tủy thạch mà hiệp hội lính đánh thuê đang muốn thu mua?
“Nhưng cũng chỉ là đoán thôi, chẳng có bằng chứng nào cho thấy phía sau hiệp hội thực sự là gia tộc Stone cả.”
Tô Huyền: “Sao hiệp hội lại muốn mua tủy thạch?”
Nghe nói đó là một loại đá có nguồn gốc không rõ ràng, từng được khai quật ở nhiều hành tinh, nhưng chưa bao giờ phát hiện ra mỏ, chỉ có các mảnh vụn.
So với những loại khoáng sản có thể khai thác hàng loạt, tủy thạch chỉ xuất hiện từng mảnh nhỏ nên cực kỳ hiếm.
“Ai biết, có khi dùng để chế tạo vũ khí gì đó?” Jenny đoán: “Khu vực sao Zhuo của gia tộc Stone có đủ loại mỏ quý hiếm, biết đâu họ thích sưu tầm mấy loại khoáng sản dị hợm.”
Nhưng thật ra bọn họ cũng chưa từng tận mắt thấy tủy thạch, thậm chí chẳng biết nó trông ra sao.
Không ai hỏi Tô Huyền và Hàn Dự có thù oán gì. Cô cũng không nhắc lại chuyện đó nữa.
Dù sao, nếu có thể lợi dụng Hàn Dự để tìm ra anh em nhà họ Dung, giải quyết dứt điểm vụ truy nã, thì cũng tốt.
Nhưng cô cũng biết chắc, nếu gặp mặt, đối phương kiểu gì cũng sẽ nói mấy câu dạy đời, bày ra cái vẻ bề trên, lấy tư cách kẻ mạnh đi khuyên nhủ kẻ yếu.
Nghĩ tới thôi đã thấy bực. Thôi kệ, sớm muộn gì cũng tự mình giải quyết được.
Cô theo nhóm lính đánh thuê về khách sạn, tổ chức một bữa tiệc nhỏ trong căn phòng suite trên tầng cao nhất.
Cả đám tụ tập bên cửa sổ vừa uống rượu vừa ăn thịt, chỉ có đội trưởng ngồi trong đại sảnh, canh một đống đồ ngọt, nào là bánh mật ong, nào là pudding ngọt lịm, bày la liệt cả chục đĩa sặc sỡ.
Hậu quả là, một tiếng sau, trừ Tạ Tê ra thì ai cũng say bí tỉ.
Tô Huyền nằm ngửa trên tấm thảm dày, đầu óc quay cuồng, ngơ ngác nhìn lên trần nhà.
“Quang não của cậu đang rung kìa.” Jenny chọc chọc cô.
Tô Huyền: “Tôi nghe thấy rồi.”
“Mau nghe máy đi.”
Coco ngồi xổm trên lan can ngoài ban công, tiện tay đẩy một chai rượu xuống dưới.
Tô Huyền: “Ném đồ từ trên cao xuống là phạm pháp đấy.”
Chẳng ai thèm để ý cô. Có lẽ bọn họ chẳng quan tâm gì đến luật pháp, vả lại, cái chai rượu rơi xuống ban công tầng dưới, ai cũng nghe thấy tiếng vỡ loảng xoảng.
“Trời ơi!” Alan cuối cùng cũng nôn xong, vừa lau miệng vừa lảo đảo bước ra khỏi nhà vệ sinh: “Cái rung này nghe phát bực, không nghe máy là tôi đập quang não luôn bây giờ!”
Tô Huyền lơ ngơ mở quang não, tháo tai nghe xuống rồi đeo lên lại, bắt đầu nhận cuộc gọi thoại.
Bên tai cô vang lên một giọng nam trầm thấp, nghe cực kỳ cuốn hút: “Cô đang ở đâu vậy?”
Tô Huyền chớp mắt mấy cái, lại cúi xuống nhìn quang não.
Trên màn hình chỉ hiện mỗi chữ [?].
Dạo này, danh bạ của cô đã lưu kha khá người, nào là chủ nhiệm vụ, chủ nhà trọ, rồi cả mấy người chuyên thu mua quang não cũ.

Hết Chương 25: Gia tộc Stone.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page