Danh sách chương

Truy nã không sao thì có mấy chục vạn trang, còn cấp cao nhất là chín sao thì chỉ có nửa trang.
Tô Huyền cũng không rõ chín sao là mạnh cỡ nào, mấy thông tin truy nã chín sao đều cực kỳ mơ hồ.
Ví dụ như người đứng đầu bảng truy nã chín sao, cũng là người có tiền thưởng cao nhất, thậm chí không có ảnh, chỉ có một cái biệt danh kỳ quặc.
Mục tiêu truy nã: [Bàn tay của Mặt Trời]
Cấp độ truy nã: ★★★★★★★★★
Tiền thưởng: Chín mươi ngàn tỷ tinh tệ.
Cô nhìn đống sao lấp lánh mà hoa cả mắt: “Chín mươi ngàn tỷ?!”
Kho bạc liên bang chắc cũng chẳng có nổi từng ấy tiền đâu nhỉ?
Tô Huyền tò mò không chịu nổi, bèn nhắn tin cho người duy nhất còn sống trong danh bạ của mình.
Vài phút sau, bên kia gọi thẳng cuộc thoại.
“Truy nã trên web đen à?”
Trong tai nghe vang lên giọng nam trầm ấm, nền âm thanh phía sau hơi ồn, còn lẫn cả tiếng súng nổ.
Tô Huyền: “Ờ, đúng rồi, tôi chỉ tò mò thôi, mấy cái truy nã chín sao này, chỉ có biệt danh, lỡ thật sự giết được mục tiêu thì làm sao xác nhận là mình giết đúng người?”
Vài giây sau, bên kia đáp lại: “Nếu cô không biết biệt danh đó nghĩa là gì, còn lo lắng mấy chuyện vớ vẩn này, thì chắc chắn cô không đủ sức giết bất kỳ ai trong số đó đâu.”
Tô Huyền: “Vậy họ đều rất mạnh à? Ý tôi là, mạnh cực kỳ luôn ấy?”
“Ý cô là mấy người chín sao?”
Tô Huyền: “Ừ.”
“Cũng tạm.”
Tô Huyền: “Thế sao họ lại được chín sao? Tiêu chuẩn là gì?”
“Có thể hủy diệt cả một tinh vực.”
Tô Huyền: “?”
Tô Huyền ngơ ngác mất một lúc: “Ý anh là gì? Là phá hủy hết các hành tinh trong một tinh vực à?”
“Ý là trong phạm vi một tinh vực sẽ không còn khái niệm vật chất hoàn chỉnh nữa.”
Tô Huyền đầy dấu chấm hỏi: “Với anh mà như thế chỉ là ‘cũng tạm’ thôi á? Vậy thế nào mới gọi là ‘rất ghê gớm’? Búng tay một cái là diệt cả vũ trụ hả?”
Đỉnh cao sức mạnh ở thế giới này đúng là vượt xa sức tưởng tượng thật.
Nghĩ lại trong nguyên tác thời đế quốc, người mạnh nhất vũ trụ chắc là hoàng đế.
Trong truyện miêu tả, sức mạnh của ông ta có thể dễ dàng hủy diệt tinh vực, búng tay là cả vạn hạm đội hóa tro bụi.
Nhưng nói thì nói vậy, sau khi nữ chính gặp lại nam chính nguyên soái, đế quốc đã thống trị cả dải ngân hà, không còn đại chiến nào nữa.
Hơn nữa truyện chủ yếu xoay quanh chuyện tình của nam nữ chính, mấy cảnh hoành tráng đó cũng chẳng xuất hiện, làm người ta nghi ngờ có phải tác giả chém gió không.
Giờ nhìn lại thì chắc là thật rồi?
Trong lòng Tô Huyền bỗng dâng lên cảm giác phấn khích chưa từng có.
Kịch bản yêu hận sinh tử trong nguyên tác đúng là quá nhỏ bé.
Ở thế giới mà sức mạnh lên tới tận trời như này, yêu đương cái gì tầm này nữa! Mau mau tu luyện cho mạnh lên mới là chân lý!
Đúng lúc này, trong tai nghe lại vang lên một tràng tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Giọng nói trầm lạnh của ai đó vang lên: “Nếu có ngày nào cô hủy diệt được cả vũ trụ, tôi chắc chắn sẽ không dùng từ ‘cũng tạm’ để đánh giá cô đâu.”
Tô Huyền: “?”
Người này đầu óc có vấn đề à?
Tô Huyền: “Nếu tôi mà hủy diệt được cả vũ trụ, tôi còn quan tâm anh đánh giá tôi làm gì, ai đánh giá tôi cũng mặc kệ hết.”
“Ờ.”
Anh ta thản nhiên đáp: “Giờ thì ai đang bị một cái truy nã không sao làm cho rối tung rối mù thế? Dù sao cũng không phải tôi.”
Tô Huyền: “…”
Cảm giác phấn khích vừa nãy lập tức bay sạch.
Tô Huyền: “Sao anh biết?”
“…Cô tự nhiên hỏi về truy nã trên web đen, tôi tiện tay tra thử mấy tin truy nã mới đăng, thấy ảnh cô luôn.”
Khỉ thật.
Tô Huyền nghe vậy cũng lật lại danh sách truy nã.
Danh sách này có chức năng sắp xếp và lọc.
Ví dụ, đổi thứ tự từ thời gian đăng sang tiền thưởng từ cao xuống thấp, rồi chọn lọc truy nã không sao.
Thế là lệnh truy nã của cô lập tức lọt thẳng vào trang đầu của mục không sao.
Bảo sao vừa đăng chưa lâu đã có sát thủ mò tới.
Có khi tên sát thủ đó cũng chuyên canh mấy truy nã không sao, lại còn sắp xếp kiểu này nữa.
Tô Huyền: “Có phải chỉ cần tôi giết được người đăng truy nã thì lệnh truy nã này mới bị gỡ không?”
Trong tai nghe lại vang lên tiếng ồn, nghe như tiếng súng nổ, lại như còi xe inh ỏi: “Trừ khi cô lấy được tài khoản của người đó.”
Cũng đúng. Tô Huyền thở dài.
“Năng lực của cô giờ thế nào rồi?” Người bên kia hỏi lại.
Tô Huyền bị vụ truy nã này làm cho rối bời, nghe vậy không nhịn được trợn trắng mắt.
Tô Huyền: “Tôi không biết trả lời sao cho anh vừa lòng nữa, tiêu chuẩn của anh cao quá, tôi định nói “cũng tạm”, nhưng lại sợ anh tưởng tôi cũng hủy diệt được tinh vực.”
“Phần mơ mộng đến đây là hết.” Người bên kia lạnh lùng nói: “Tỉnh lại đi, cô nên lo chạy trốn thì hơn.”
Tô Huyền: “…”
Đồ đáng ghét. Nhưng mà, nói thì cũng đúng thật.
Tô Huyền dứt khoát tắt thoại, thu dọn đồ đạc rồi chuồn lẹ.
Cô thay áo khoác hoodie mới mua, đeo mặt nạ thở và kính bảo hộ, che kín mặt mũi, rồi quay lại khu phố ngầm nơi có hội lính đánh thuê.
Vốn dĩ cô đã đau đầu chuyện thuê nhà, giờ lại bị truy nã, nên tạm thời không dám ở cố định nữa.
Với lại, nếu sau này mua được phi thuyền thì ở luôn trên tàu cũng tiện.
Nói chung, việc cấp bách bây giờ là kiếm tiền.
Cô cũng không muốn nhờ vả ân nhân cứu mạng, lỡ đâu anh ta vì năm trăm nghìn mà bán đứng cô thì sao?
Dù nhìn anh ta chẳng giống kiểu người hám tiền, mấy lính đánh thuê top đầu một phi vụ cũng kiếm vài triệu, thậm chí cả chục triệu là chuyện thường.
Hơn nữa, hình như anh ta còn có việc riêng phải làm.
Nhưng mà, liên quan đến mạng sống thì ai dám liều.
Tô Huyền lật lại mấy nhiệm vụ đã đánh dấu hôm qua, tiện tay chọn đại một cái: Có người thường xuyên bị đồng nghiệp bám theo lúc tan ca, muốn thuê người đánh dằn mặt tên biến thái đó.
[Tài khoản “Nghèo đói, đói bụng, chẳng ai quan tâm”]: Chủ nhiệm vụ có ở đó không?
[Tài khoản “Nghèo đói, đói bụng, chẳng ai quan tâm”]: Cô ở phố số 10 khu trung tâm đúng không? Trong vòng hai mươi phút tôi sẽ đến, tên biến thái còn loanh quanh gần đó không?
Cô vừa dùng năng lực liên tiếp hai lần, giờ đã hồi phục được bảy tám phần, chắc tầm hai mươi phút nữa là khỏe hẳn.
Vài phút sau, chủ nhiệm vụ trả lời.
[Tài khoản “Một viên kẹo chanh”]: Vậy cô tới đi, tôi sẽ cố kéo dài thời gian tan ca, gửi cô vị trí, chỉ cần nấp ở đó là nhìn thấy.
[Tài khoản “Một viên kẹo chanh”]: [ảnh.jpg]
[Tài khoản “Một viên kẹo chanh”]: Chính là người này.
Lần này nhiệm vụ không có gì trục trặc. Lại là gần nửa đêm, trên phố số 10 người qua lại thưa thớt.
Chủ nhiệm vụ tan ca về nhà, vừa đi vừa thong thả dọc theo vỉa hè.
Kẻ bám đuôi thậm chí chẳng thèm giấu diếm, cứ giữ khoảng cách ba mươi mét, lẽo đẽo theo sau, thỉnh thoảng còn lấy quang não ra chụp lén.
Tô Huyền nấp ở góc đường, quan sát rõ mồn một.
Cô rút cây gậy lấy được từ tên cướp hôm trước, nghênh ngang bước tới, chặn đầu tên kia lại.
Tô Huyền: “Này anh bạn, dạo này tôi kẹt tiền quá, cho tôi mượn ít xài đỡ được không?”
Đó là một gã trung niên mặt mũi dâm dê, bị chặn lại thì vừa ngạc nhiên vừa cảnh giác nhìn cô.

Hết Chương 21: Bàn tay của Mặt Trời.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page