Mà đúng là lâu rồi chưa ăn thật.
Tô Huyền cạn lời nghĩ.
Bức ảnh đó là lúc “Nguyên chủ” ký hợp đồng với công ty thu hồi.
Sau khi cha nuôi mất đột ngột, “Nguyên chủ” đau khổ suốt một thời gian dài, gần như chẳng thiết ăn uống gì, còn gầy hơn bây giờ một vòng.
Tô Huyền cúi đầu nhìn sát thủ bịt mặt.
Đã lấy được ảnh nhân viên thì phạm vi điều tra chủ mưu cũng thu hẹp lại nhiều.
“Tại sao chủ mưu lại muốn giết tôi?”
“Không biết.”
“Chủ mưu trả anh bao nhiêu?”
“Năm trăm nghìn tinh tệ.”
Rồi, loại trừ hết các khả năng khác luôn.
“Nguyên chủ” kiểu gì cũng không gây thù chuốc oán với ai, cha nuôi dù có kẻ thù ở hoang tinh cũng chẳng ai rảnh mà bỏ ra từng ấy tiền thuê giết người, có tiền thì đã trốn đi từ lâu rồi.
Chắc chắn là nhà họ Dung làm! Chỉ cần Dung Ân liên hệ với công ty thu hồi là lấy được ảnh nhân viên này ngay.
Nhà họ Dung thì thiếu gì tiền, muốn chắc ăn nên mới mạnh tay chi tiền mua mạng mình.
Nhưng mà, chẳng lẽ bọn họ đã tìm thấy Hàn Dự rồi? Không thì giết mình làm gì?
Tô Huyền: “Chủ mưu chỉ thuê một mình anh thôi à? Hay thuê cả đống người, ai giết được tôi thì nhận thưởng?”
“Không biết.”
Tô Huyền: “Sao anh không ra tay sớm hơn?”
Cô lái xe từ cảng về đây, đi qua bao nhiêu con phố vắng, toàn là cơ hội ra tay lý tưởng.
Với năng lực của hắn ta, ám sát cũng chẳng gây ra động tĩnh gì lớn, lại ở chốn hỗn loạn như Hắc tinh, đâu cần phải dè chừng như thế.
“Tôi đoán cô cũng là dị năng giả.” Sát thủ bịt mặt thì thào, sắc mặt càng lúc càng xám xịt: “Cô dám một mình vào Hắc tinh, chắc chắn phải có át chủ bài.”
Nên hắn ta không dám liều lĩnh ra tay?
Tô Huyền: “…”
Thật ra át chủ bài của cô chỉ là tự chữa lành thôi mà.
Tô Huyền nghĩ ngợi một lúc: “Anh liên hệ với chủ mưu đi, bảo đã giết tôi rồi, xác cũng nổ tung luôn.”
“Bọn họ… bọn họ vốn muốn xác nổ tung.”
Sát thủ bịt mặt há miệng, phát ra mấy tiếng thều thào, rồi đầu ngoẹo sang một bên, tắt thở luôn.
Tô Huyền: “?”
Gì vậy trời? Cô tưởng hắn chịu hợp tác như thế là để kéo dài thời gian, ai ngờ lại lăn ra chết luôn?
Tô Huyền lầm bầm chửi vài câu, rồi lục lấy quang não trên người hắn. Loại này không có chức năng tự hủy, chỉ cần dùng tay hắn ta mở khóa vân tay là xong.
Cô lướt qua tin nhắn bên trong, quả nhiên có một tin kèm ảnh của mình, nhưng nguồn gửi đã bị mã hóa.
Nội dung tin nhắn thì cực kỳ đơn giản, chỉ có ảnh, loại phi thuyền và tiền thưởng, còn ghi rõ bên A muốn thấy đầu người.
Ngoài ra chẳng có thông tin gì thêm, quang não này cũng vừa mua lại, chip nhận dạng bên trong nhìn cũng giả nốt.
Tô Huyền cất quang não đi.
Đã có thể liên hệ với bên A thì biết đâu cô tận dụng được gì đó, chỉ là tạm thời chưa nghĩ ra cách.
Giả vờ làm sát thủ, gửi tin báo cáo giả? Lỡ bị lộ thì toi.
Dụ hai anh em nhà họ Dung đến Hắc tinh rồi xử luôn?
Họ chẳng đời nào mò tới đây, cô cũng chẳng đủ sức xử lý họ với đám vệ sĩ.
Vậy, có cách nào để họ tin mình đã chết không?
Cô thật sự không muốn phải đối mặt với sát thủ nối tiếp sát thủ.
Nhưng mà, hai anh em nhà họ Dung chỉ có mỗi ảnh này với thông tin phi thuyền.
Trừ khi họ thuê cả đống lính đánh thuê canh sẵn ở cảng, còn không thì sát thủ sau này muốn tìm cô cũng chẳng dễ.
Trong đầu Tô Huyền xoay mấy vòng ý tưởng: “Tôi hỏi anh thêm một câu được không?”
Cô quay sang nhìn chàng trai tóc đen mắt xanh bên cạnh.
Tô Huyền: “Tên sát thủ này có năng lực thôi miên, hắn ta thôi miên tôi, rồi lại định thôi miên anh, nhưng thất bại, bị phản phệ, rồi chết luôn?”
“Đúng là hắn ta có năng lực tinh thần, thôi miên chỉ là một phần biểu hiện thôi.”
Anh ta bình thản đáp: “Hắn ta chết không phải vì bị phản phệ.”
Tô Huyền: “Vậy ngoài thôi miên, hắn ta còn làm được gì nữa?”
“Khống chế, ví dụ như khiến người ta không thể nói dối, buộc phải khai thật.”
Tô Huyền tròn mắt.
Trong đầu cô dần hiện lên một suy đoán cực kỳ hoang đường.
Tô Huyền: “Hắn không phải chết vì phản phệ, vậy là chết vì cái gì?”
“Dị năng giả hệ tinh thần sau khi bị phản phệ sẽ cực kỳ yếu.”
Chàng trai tóc đen quay đầu, đôi mắt xanh lục dưới ánh đèn tối càng thêm sâu thẳm: “Nếu lại bị người khác dùng năng lực tinh thần ép buộc, rất dễ chết não, hoặc đột tử luôn.”
Tô Huyền: “…”
Cô vô tình copy luôn năng lực của sát thủ! Rồi lại dùng chính năng lực đó ép hắn khai thật! Sát thủ vốn đã bị phản phệ, lại bị cô ép hỏi, nên mới càng lúc càng yếu, cuối cùng chết luôn.
Tô Huyền há miệng: “Ờ…”
Vừa rồi lúc trò chuyện, Tô Huyền gần như không cảm nhận được mình đang sử dụng dị năng, thể lực tiêu hao cũng chẳng đáng kể.
Dĩ nhiên, cũng có thể là do vết thương trên người đau quá nên cô ấy chẳng còn để ý đến cảm giác khác.
“Đừng nghĩ nhiều, cô yếu lắm, nếu không phải hắn bị phản phệ đến mức kiệt sức thì cô tuyệt đối không thể khống chế nổi hắn đâu.” Anh ta nhàn nhạt lên tiếng: “Đừng nói là hắn, kể cả một người bình thường không có dị năng, cô cũng chẳng làm gì được.”
Nếu nói vậy thì cũng hợp lý, giải thích được vì sao tiêu hao thể lực không rõ rệt.
Có lẽ do sử dụng năng lực quá dễ dàng nên chẳng tốn bao nhiêu sức? Hoặc cũng có thể mức tiêu hao tinh thần phụ thuộc vào sức mạnh của mục tiêu?
Chỉ là, Tô Huyền nhất thời không chắc đối phương có đoán ra được năng lực của mình hay không.
Cô hỏi: “Anh sớm đã phát hiện có người theo dõi tôi nên mới giả làm chủ nhiệm vụ ở khu phố ngầm? Vừa rồi lại giả vờ rời đi?”
Chàng trai tóc đen liếc cô một cái, xem như ngầm thừa nhận.
Tô Huyền nói: “Thôi, dù sao cũng phải cảm ơn anh, nếu không tối nay tôi chắc chắn toi rồi.”
Anh ta nhìn cô với vẻ thờ ơ, kiểu như chẳng hề quan tâm đến lời cảm ơn này.
Tô Huyền lại lục soát hai cái xác còn lại, gom sạch những thứ đáng giá trên người bọn họ.
“Vãi thật!”
Thỉnh thoảng có người đi xe ngang qua, thấy cảnh này thì mặt biến sắc, vội vàng tăng tốc chuồn lẹ.
Lục lọi xong, Tô Huyền ngồi phịch xuống đất, ngẩn người.
Mười phút mà ba mạng lên đường, chuyện nghe thì vô lý nhưng ở cái hành tinh này lại chẳng có gì lạ.
Huống hồ giờ cô còn đang gặp nguy hiểm, đầu óc chỉ toàn nghĩ về nhà họ Dung, làm sao thoát khỏi hoặc giải quyết đám người đó mới là chuyện cấp bách.
Những thứ khác, cô chẳng còn tâm trí đâu mà lo.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tô Huyền cảm thấy khả năng nhà họ Dung thuê một đống sát thủ cùng lúc là rất thấp.
Dù sao bọn họ cũng cực kỳ khinh thường dân cư ở hành tinh hoang, chắc chẳng coi cô ấy ra gì. Đối phó một người bình thường, thuê dị năng giả cỡ vừa rồi là quá đủ rồi.
“À đúng rồi.” Tô Huyền ngẩng đầu: “Đã sớm biết có người theo dõi tôi, vậy anh có biết còn ai khác bám theo tôi không?”
Nếu là sát thủ do nhà họ Dung thuê, chắc cũng đã chờ sẵn ở sân bay.
Thành phố Mộng Thành có hơn một sân bay, nhưng tàu hàng bình thường đều đáp ở sân bay mà cô ấy xuất hiện, nên cũng không có chuyện nhầm địa điểm.
Chàng trai tóc đen khẽ lắc đầu.
You cannot copy content of this page
Bình luận