Danh sách chương

May mà là dị năng giả, không thì chắc đã chết vì mất máu quá nhiều rồi.
“…”
Tô Huyền thật sự muốn chửi thề.
Nhưng anh ta là dị năng giả, mà dù sao cũng trả lời câu hỏi cho cô, nhìn cũng không giống kiểu bịa chuyện.
Thôi bỏ đi. Trên diễn đàn cũng có người than dị năng giả toàn mấy ông tính khí khó ở, gặp một hai thằng dở hơi cũng là chuyện bình thường.
Tô Huyền cố gắng giữ bình tĩnh, hít sâu một hơi: “Tôi hỏi thêm một câu nữa được không? Yên tâm, tôi không định hỏi anh vì sao giả làm chủ nhiệm vụ đâu.”
Chắc là rảnh quá không có việc gì làm thôi.
Thanh niên tóc đen hơi nhướng mày: “Tôi cũng không định trả lời câu đó.”
Tô Huyền: “…”
Bình tĩnh, bình tĩnh!
Tô Huyền: “Tôi muốn hỏi, nếu dùng máy đo lực ở sân kiểm tra của hội lính đánh thuê ấy, giả sử tôi cũng đấm ra được chỉ số lực là năm trăm, thì tôi có thể liên tục phóng điện không?”
Thanh niên tóc đen liếc cô một cái, hình như cực kỳ coi thường câu hỏi này, nhưng cuối cùng vẫn rộng lượng trả lời: “Năm trăm thì chưa đủ.”
Tô Huyền sốc nặng: “Năm trăm còn chưa đủ á?”
Đấy là gấp mấy chục lần người bình thường rồi còn gì.
“Thế phải bao nhiêu?” Tô Huyền buông xuôi: “Năm nghìn?”
“Đừng hỏi tôi, tôi đâu phải huấn luyện viên của cô.” Thanh niên tóc đen lạnh nhạt nói: “Nhưng tạm thời cứ coi đó là mục tiêu giai đoạn một đi.”
Tạm thời. Giai đoạn một. Đỉnh thật.
Tô Huyền nhất thời không biết anh ta đùa hay nói thật nữa.
Cái máy đo lực kia chắc còn chưa tới mức đó đâu???
Tô Huyền: “Cái gọi là giai đoạn một là bao lâu? Một trăm năm à?”
“Hai ba năm thôi.” Anh ta vẫn rất bình thản, như thể chẳng thấy có gì bất thường trong lời mình nói.
Tô Huyền nhớ lại trên diễn đàn có người cảm thán luyện nửa năm chỉ tăng được mấy chục điểm lực, bên dưới còn bao nhiêu người ghen tị phát hờn.
Tô Huyền: “Thật không đấy ông bạn, tôi có nhảy xuống biển bơi hai vòng quanh hành tinh mỗi ngày cũng không thể tăng nhanh thế được đâu?”
Thanh niên tóc đen nhìn cô một cái, mấy giây sau mới nói: “Nếu cô thật sự làm được thì cứ thử đi, sẽ thấy tiến bộ rất nhanh.”
“Ờ…” Tô Huyền há miệng, cảm thấy cuộc trò chuyện này càng lúc càng kỳ quặc: “Tôi giờ có tám mươi cân, chắc mai này cả người lẫn hộp còn chưa tới tám cân? Đúng là thay đổi lớn thật ha.”
“Chưa chắc đâu, dưới biển dị thú cũng nhiều lắm.”
Thanh niên tóc đen lắc đầu: “Nghĩ tích cực lên, biết đâu không vớt được xác, mất tích luôn.”
Tô Huyền: “…”
Tích cực cái quỷ gì chứ?!
____
Tô Huyền: “Vậy nên cái kết đẹp nhất của tôi là biến thành rác dưới đáy biển, góp phần ô nhiễm môi trường à?”
“Người chết dưới biển cũng không ít, thêm cô cũng chẳng là gì.”
Tô Huyền ôm trán: “Anh không thể nói chuyện cho giống người bình thường chút à?”
“Hửm?” Mấy giây sau, anh chàng bí ẩn giả danh cúi đầu nhìn vết thương của cô: “Vậy cô cần giúp gì không?”
Tô Huyền ngớ người: “Anh định giúp kiểu gì? Anh biết chữa lành à?”
Chữa lành và tự lành là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Tự lành là kỹ năng bị động, người bình thường cũng có khả năng này, kiểu như máu đông, lên da non, vết thương tự lành, chỉ là tốc độ chậm hơn dị năng giả rất nhiều.
Còn chữa lành là chủ động, có thể dùng cho bản thân hoặc người khác.
Người được chữa lành có thể hồi phục vết thương chỉ trong vài phút, thay vì vài tiếng hay vài ngày.
Tô Huyền từng thấy trên diễn đàn có người bàn về năng lực chữa lành, họ thường gọi mấy người này là “healer” hoặc “trị liệu”.
Trong mục tìm đồng đội, cũng có rất nhiều người tuyển healer vào đội.
Mấy nhiệm vụ dành cho healer thường khá nhàn, chỉ cần ngồi một chỗ, chờ đồng đội tới, chữa lành cho họ rồi chia tiền là xong.
Tô Huyền cực kỳ ghen tị.
Đáng tiếc, năng lực chữa lành lại hiếm vô cùng.
Cô từng thấy một bài đăng tuyển healer mà phải đợi tận ba ngày mới có người nhận.
Mà lý do có người nhận chắc cũng vì tiền thưởng quá cao, chứ mấy nhiệm vụ tương tự khác treo cả tuần cũng chẳng ai thèm ngó.
“Anh biết chữa lành, nhưng tôi không muốn chữa.”
Chàng trai tóc đen hơi dừng lại: “Tôi đi ăn khuya đây, tạm biệt.”
Tô Huyền trơ mắt nhìn bóng lưng anh ta dần xa, rồi biến mất trong màn đêm.
Tô Huyền: “…”
Tên này bị bệnh à! Chắc chắn là có bệnh! Không chữa thì hỏi làm gì cho mất công!
Tô Huyền ngửa mặt thở dài, rồi cúi đầu tự bôi thuốc cho mình. Cô vừa vặn nắp tuýp keo y tế, còn chưa kịp bôi thì bên tai bỗng vang lên tiếng gió.
Tô Huyền không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng theo bản năng liền nhào xuống đất.
Chiếc ghế dài phía sau lưng cô nổ tung thành từng mảnh.
Cô gần như cảm nhận được có thứ gì đó lướt sát sau gáy, lạnh buốt đến tận da.
Một bóng người đứng lặng bên cạnh chiếc ghế vừa sập.
Đó là một gã đàn ông thấp gầy, mặc đồ tác chiến, che kín mặt, tay cầm một con dao mảnh dài.
Hắn giơ tay, mũi dao chỉ thẳng vào giữa trán cô gái: “Tốt nhất là đừng phản kháng, chuyện này sẽ kết thúc rất nhanh thôi.”
Ngay khoảnh khắc đối phương lên tiếng, Tô Huyền đã thấy có gì đó không ổn.
Một cơn buồn ngủ dữ dội tràn ngập trong đầu cô, khiến cô chỉ muốn nhắm mắt lại, ngã xuống ngủ luôn. Dù lý trí biết rõ, ngủ là chết chắc, nhưng cô thật sự khó mà chống lại cảm giác này.
“…”
Trong mắt sát thủ bịt mặt ánh lên ý cười, rồi lại bị sát khí lạnh lẽo thay thế, hắn ta giơ dao đâm thẳng vào ngực cô.
Tiếng kim loại va chạm chói tai vang lên!
Tô Huyền bị tiếng động sắc bén đó làm cho tỉnh hẳn, dụi mắt ngơ ngác.
Sát thủ bịt mặt đã nằm vật dưới đất, toàn thân co giật, miệng rên rỉ thảm thiết, trông như đang chịu đựng nỗi đau tột cùng.
“Cô tỉnh rồi à?”
Trên đầu vang lên giọng nói quen thuộc.
Tô Huyền ngẩng đầu ngạc nhiên.
Chàng trai tóc đen hơi cúi xuống: “Cô không biết có người bám theo mình à?”
Giọng điệu cực kỳ thản nhiên. Không biết anh ta quay lại từ lúc nào, giờ đang đứng cạnh cô như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Tô Huyền: “…Không.”
Nếu cô biết thì đâu đến nỗi thảm hại thế này.
Tô Huyền gắng gượng đứng dậy: “Hắn ta bị sao vậy?”
Sát thủ bịt mặt lăn lộn dưới đất, nửa mặt dưới bị che kín, đôi mắt lộ ra đã rỉ máu, con dao cũng văng sang một bên.
“Hắn định khống chế cô, nhưng bị phản phệ.” Chàng trai tóc đen trả lời gọn lỏn.
Tô Huyền: “Vậy hắn ta là dị năng giả cấp ba, năng lực là thôi miên?”
“…Gần như vậy.”
Tô Huyền lại bật dao, ngồi xổm xuống cạnh sát thủ bịt mặt: “Dị năng giả cấp ba mà đi cướp của tôi á? Có ai thuê anh giết tôi đúng không?”
“Đúng… đúng vậy.”
Sát thủ trông đã yếu lắm rồi, rên cũng không nổi, chỉ thở hổn hển từng hơi.
Tô Huyền hơi bất ngờ, cô tưởng hắn ta sẽ cắn răng không nói chứ.
Tô Huyền: “Ai thuê anh giết tôi? Anh tìm ra tôi kiểu gì?”
“Có người liên hệ, gửi cho tôi ảnh của cô, cả loại phi thuyền cô đi và thời gian hạ cánh đại khái.”
Giọng sát thủ bịt mặt càng lúc càng nhỏ: “Tôi đã chờ… chờ cô ở cảng từ sớm.”
Tô Huyền: “…”
Bị bám đuôi từ lúc xuống tàu à?
Tô Huyền: “Anh có ảnh của tôi không? Cho tôi xem với.”
Sát thủ bịt mặt cố gắng giơ tay, chiếu một bức ảnh lên không trung.
Trong ảnh là một cô bé tóc đen mắt đen, mặt trắng bệch, gầy nhom, má hóp lại, trông như lâu lắm rồi chưa được ăn gì.

Hết Chương 16: Trị liệu.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page