Danh sách chương

Không sao.
Không sao đâu.
Mình chịu được đau còn hơn bọn này nhiều.
Tô Huyền tự nhủ trong đầu.
Khi sức mạnh và tốc độ đều không bằng người ta, cô chỉ còn biết dựa vào ưu thế này để chiến đấu.
Mình sẽ không chết. Chỉ cần không chết, mọi thứ đều có thể hồi phục.
Lúc Hàn Dự bị kéo ra khỏi con tàu, thương tích còn nặng gấp trăm lần thế này.
Trong nguyên tác, cô thậm chí từng bị bắn xuyên tim, mấy ngày sau vẫn bật dậy sống lại như thường!
“Chết đi này!” Gã vừa đâm trúng liền rút dao ra, định đâm tiếp phát nữa.
Có lẽ sợ con dao rung polymer trong tay cô, gã vẫn giữ chặt cánh tay trái của Tô Huyền, không dám buông.
Sau khi bị đâm vào thận, tay phải của Tô Huyền đã không còn sức để vung cưa laser nữa.
Tên còn lại cũng lao tới, túm lấy cổ tay phải cô, định giật lấy cái cưa.
“Biến đi!”
Một luồng sét chói lòa bùng phát!
Tia điện xanh trắng cuồn cuộn như rắn độc lao ra khỏi hang, phát ra vô số tiếng rít chói tai.
Những tia lửa điện quấn lấy hai cánh tay, bùng nổ liên tục, mùi thịt cháy khét lẹt lại càng nồng nặc.
Hai bàn tay của bọn chúng bị thiêu cháy vàng khè, đen sì.
Đã vậy, bọn chúng không phải dị năng giả, nên trong thời gian ngắn không thể tự thoát khỏi dòng điện. Cả hai như bị dính chặt vào người cô, không nhúc nhích nổi.
“Thêm chút nữa…” Tô Huyền nghiến răng nghĩ thầm: “Thêm chút nữa!”
Cô chỉ có một lần bùng nổ duy nhất, nếu không thành công thì sẽ kiệt sức hoàn toàn, chắc chắn toi mạng.
Cô đã quên mất bên cạnh còn có người khác.
Tô Huyền dồn hết sức lực còn lại vào hai cánh tay, cảm giác như dòng nước cuộn trào dâng lên, rồi bất ngờ bùng nổ giữa hai tay.
Đôi mắt cô bị ánh điện làm cho nhức nhối.
Hai tên lưu manh run bần bật. Vài giây sau, cả hai ngã vật ra sau. Bàn tay của xác chết gần như cháy thành than, da bong tróc, cơ bắp nứt toác, tim bị điện giật xuyên qua đã ngừng đập hoàn toàn.
Tô Huyền loạng choạng. Cô cảm thấy chút sức lực cuối cùng trong người cũng bị rút cạn, chân mềm nhũn như bún, mắt tối sầm, đầu đau như muốn nổ tung.
Rồi cô ngã xuống nền gạch lạnh ngắt.
Có người đỡ lấy cô.
Cạnh mặt truyền đến cảm giác hơi thô ráp. Vải sợi cọ qua sống mũi, bàn tay mạnh mẽ đỡ lấy sau gáy.
“Giảm nguy cơ bị cướp hả?” Một giọng nam trầm thấp, đầy từ tính vang lên trên đầu.
Anh ta hình như chỉ tiện tay đỡ cô một cái, chứ không hề nắm lấy cánh tay hay eo, cứ để mặc cho mặt cô úp thẳng vào lòng bàn tay anh ta.
Sau đó, cô lại dịch tay, bám lấy cổ của anh ta. Nhìn qua thì, ở khoảng cách gần như ôm sát thế này, hai người chẳng khác gì một cặp đôi sắp hôn nhau.
Tô Huyền nói: “Anh đừng nói gì nữa.”
Đối phương lại chẳng có ý nghe lời cô: “Tôi tưởng cô muốn tôi nói nhiều thêm vài câu chứ?”
Tô Huyền đau quá, hít mạnh một hơi: “Đó là để anh giải đáp thắc mắc cho tôi, chứ không phải để mỉa mai tôi.”
“Ồ, thế vừa nãy cô định hỏi gì?”
Tô Huyền hơi bất ngờ.
Lúc trước anh ta rõ ràng kiểu chẳng buồn để ý, giờ tự dưng lại đổi tính thế này?
Như thể cô vô tình tăng điểm thiện cảm với anh ta vậy.
Chẳng lẽ là do trận đánh vừa rồi?
Nhưng mà, nếu anh ta cũng là dị năng giả, biết đâu thật sự trả lời được câu hỏi này.
Cô cũng không chắc đối phương có đáng tin không, nhưng mấy chuyện này tra mạng cũng không ra, cách nhanh nhất vẫn là hỏi người khác.
Với tình trạng hiện tại, nếu anh ta muốn hại cô thì dễ như trở bàn tay, thôi thì liều một phen vậy.
Dù sao từ lúc cô quyết định tới Hắc tinh, đã xác định là đang đánh cược rồi. Thua thì cùng lắm là game over thôi.
Tô Huyền hỏi: “Tôi muốn biết có phải nhiều dị năng giả đều nhảy cóc, bỏ qua cấp hai, từ cấp một lên thẳng cấp ba không?”
“Không có chuyện nhảy cóc đâu.”
Thanh niên tóc đen đáp nhàn nhạt: “Ai cũng vậy, dù là cấp một hay cấp hai, đều có thể phát triển năng lực đặc biệt bất cứ lúc nào.”
Tô Huyền há miệng, nhớ lại mấy bài trên diễn đàn: “Nhưng hình như có người sẽ lên cấp hai trước, rồi mới tính đến chuyện phát triển năng lực đặc biệt.”
“Nếu thể lực quá yếu, dù có năng lực đặc biệt, dùng xong cũng sẽ như cô bây giờ, nên mấy chỗ gọi là chính thức ấy mới khuyên cô nên lên cấp hai trước.”
Hừm, thể lực của dị năng giả cấp hai chắc phải cao lắm.
Họ phát triển năng lực đặc biệt xong, dùng cũng ổn định hơn?
Hoặc là có thể dùng liên tục nhiều lần trong thời gian ngắn? Chứ không như mình, dùng một lần là xỉu luôn?
Nghe cũng hợp lý phết. Gió đêm oi bức, nặng nề thổi qua mặt, Tô Huyền đưa tay kéo khẩu trang trên mặt xuống.
Ở Hắc tinh, ít nhất là trong khu thành phố Mộng Thành, cũng chẳng nhiều bụi bặm đến mức phải đeo cái này, thực ra chẳng cần thiết. Nhưng cô chỉ không muốn lộ mặt thôi.
Tô Huyền nói: “Cảm ơn nhé.”
Cô còn định tranh thủ hỏi thêm vài câu, ví dụ như năng lực của đối phương là gì.
Khoan đã. Thực ra vừa nãy cô đã thấy có gì đó sai sai, chỉ là lúc đó sắp đánh nhau nên không nghĩ kỹ.
Nếu năng lực của anh ta là kiểu tàng hình trước mặt người khác, thì sao lại sợ bị cướp?
Lúc này, quang não rung nhẹ. Tô Huyền khó nhọc giơ tay lên, mở quang não, lập tức hiện ra cửa sổ tin nhắn.
[Anh chàng áo đen]: Xin lỗi xin lỗi, vừa nãy tôi lỡ tay tự sửa chân giả, dây điện ở chân bị cháy, có đoạn còn nối với thần kinh, đau quá nên tôi ngất luôn, giờ mới tỉnh lại.
[Anh chàng áo đen]: Không phải cô vẫn đang đợi tôi ở đầu đường đấy chứ? Có người quen đi ngang qua đưa tôi về rồi, giờ sắp về đến nhà rồi.
[Anh chàng áo đen]: Thật ngại quá, trăm đồng kia coi như tôi gửi cô, coi như bù cho việc làm mất thời gian của cô nhé, tôi sẽ hủy nhiệm vụ bên này, không ảnh hưởng gì đến tỷ lệ hoàn thành của cô đâu.
Tô Huyền: “…”
Vãi thật. Chuyện cẩu huyết nhất đời vẫn cứ xảy ra.
Cô như bị lú, nhận nhầm một người qua đường thành chủ nhiệm vụ!
Không ngờ thật sự có người não tàn đến mức giả làm chủ nhiệm vụ luôn á?
Tô Huyền ngửa đầu lên. Thanh niên tóc đen hơi cúi xuống, đôi mắt xanh lục u tối liếc nhìn, rõ ràng cũng thấy được tin nhắn cô vừa nhận.
Thế mà ánh mắt anh ta chẳng hề dao động, càng không có chút xấu hổ nào khi bị bóc mẽ.
Tô Huyền: “…”
Thực ra nhìn anh ta rất có khí chất, không giống kiểu người cần người khác giúp đỡ.
Nhưng nói thật, người có chân tay máy móc thì đa phần là mấy tay đánh thuê, thành viên băng nhóm, lính đánh thuê các kiểu.
Dân thường đâu có tiền mà mua chân tay máy, mấy cái cấy ghép nhỏ nhỏ thì còn dùng chung được, chứ tay chân thì thường phải đặt riêng.
Chỉ có mấy người hay đánh nhau mới dễ què cụt, dân thường cũng bị thương nhưng xác suất thấp hơn nhiều.
Mà kể cả có tiền, họ cũng thà đi tìm mấy dị năng chữa trị cao tay, làm mọc lại tay chân còn hơn.
Thêm cả ngoại hình, ăn mặc các kiểu đều khớp với thông tin chủ nhiệm vụ đưa, nên Tô Huyền mới không nghi ngờ gì nhiều. Thôi coi như mua bài học vậy.
Cô lảo đảo rời khỏi sự giúp đỡ của anh ta, loạng choạng ngồi phịch xuống băng ghế dài bên cạnh, lôi tuýp keo y tế từ túi ra chuẩn bị bôi thuốc.

Hết Chương 15: Anh chàng áo đen.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page