Danh sách chương

“Sức mạnh 6.8 á? Buồn cười thật, tôi chưa từng thấy dị năng giả nào yếu như vậy, năng lực của cô chỉ là tự hồi phục thôi hả?” Vừa nói, hắn vừa xắn tay áo: “Vậy chắc cô không dễ bị đánh chết đâu nhỉ?”
Tô Huyền: “??”
Cô quay sang nhìn Số 199 bên cạnh: “Mấy anh không quản mấy vụ như này à?”
Anh ta cũng tỏ ra bất lực: “Hắn là Á nhân mà.”
Tô Huyền hiểu ra ngay.
Á nhân là một nhóm lớn, chỉ những người lai giữa loài người và các chủng tộc thông minh khác, như bán thú, bán cá, bán cánh… đều gọi là Á nhân.
Đa phần bọn họ cư xử bình thường, chỉ có số ít thì đầu óc đơn giản, hoặc máu lạnh, hoặc có vấn đề về tâm thần.
Số 199 nói tiếp: “Trừ khi có người chết hoặc phá hoại thiết bị của hiệp hội, còn lại mấy vụ đánh nhau bình thường thì chẳng ai thèm quản đâu.”
Tô Huyền bất giác nhớ lại cảnh hỗn loạn ngoài cửa hiệp hội.
Đám lính đánh thuê rõ ràng chẳng phải kiểu người tuân thủ pháp luật. Huống hồ, luật liên bang ở Hắc tinh này cũng chỉ để cho có.
“Đừng để ý đến hắn.” Số 199 hạ giọng: “Cô mau đi đi.”
Anh ta vừa dứt lời, kẻ gây sự đã bất ngờ lao tới.
“Kẻ yếu thì phải biết thân biết phận.”
Hắn ta ra tay cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã vượt qua năm sáu mét, tung một cú đấm thẳng vào mặt Tô Huyền.
Cô hoàn toàn không kịp rút vũ khí, chỉ kịp giơ tay lên theo bản năng, chuẩn bị tinh thần bị đánh bay, dùng lòng bàn tay đỡ lấy cú đấm đó.
“???”
Tô Huyền vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Cô ngạc nhiên cúi đầu nhìn cánh tay mình, thấy những tia điện quấn quanh.
Đó là từng sợi sáng trắng xanh li ti, kèm theo tiếng nổ lách tách như pháo hoa, lại giống như đàn rắn nhỏ gào thét cuộn trào, liên tục lóe lên rồi tắt đi.
“Cô? Cô???”
Kẻ gây sự nhìn cô không thể tin nổi, sắc mặt thay đổi hoàn toàn: “Cô là cấp ba.”
Tô Huyền cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng cô bỗng nhận ra một điều khác.
Có thể là do vấn đề tâm thần của Á nhân, mà cũng có thể chẳng liên quan gì.
Những người này chỉ đơn giản coi mình là kẻ yếu. Họ nghĩ kẻ yếu thì phải cúi đầu trước kẻ mạnh, phải chịu đựng mọi sự sỉ nhục, ngoan ngoãn chấp nhận mọi yêu cầu vô lý. Nếu không thì phải trả giá.
“Nếu đó là luật lệ các người tin tưởng, vậy thì chính các người cũng nên nếm thử một lần.”
Trong lòng Tô Huyền bỗng dâng lên ác ý mãnh liệt.
Cảm xúc tiêu cực như tiếp thêm sức mạnh cho cô.
Dòng điện trong người cô cuồn cuộn lao thẳng vào nắm đấm của đối phương.
Kẻ gây sự hét lên đau đớn, lùi liền mấy bước, bàn tay đã bị cháy đen.
Hắn ta ngẩng đầu lên, trong mắt không còn chút thù hận hay tức giận nào, chỉ còn nỗi sợ hãi tột cùng, như thể vừa nhìn thấy một con quái vật ăn thịt người: “Cô…”
Xung quanh cũng đồng loạt vang lên tiếng kinh hô.
“Vãi chưởng?!”
“Cái gì thế kia!”
Những người trong khu vực kiểm tra vốn đang háo hức hóng drama, mong được xem cảnh kẻ mạnh đè bẹp kẻ yếu.
Giờ phút này, ai nấy đều trợn tròn mắt, không dám tin vào những gì mình vừa thấy.
“Cấp… cấp ba?!”
“Là dị năng giả cấp ba?!”
_____
Cả khu kiểm tra im phăng phắc, đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Người bị thương nằm sõng soài dưới đất, rên rỉ khe khẽ, trông như vẫn đang bị cơn đau dày vò không dứt.
Đồng bọn của hắn ta vội vàng chạy lại, lôi ra một tuýp keo y tế từ trong áo. Nhưng vết thương do dị năng gây ra đâu có dễ lành đến vậy, hắn ta chỉ còn biết nghiến răng chịu đựng.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Tô Huyền, ai nấy đều lộ rõ vẻ sợ hãi.
Dị năng giả cấp ba! Người đã khai phá được năng lực đặc biệt, lại còn là loại năng lực tấn công mạnh như thế, sức chiến đấu tất nhiên khác biệt một trời một vực với bọn họ, chuyện một chiêu hạ gục cũng chẳng có gì lạ.
“Sao dị năng giả cấp ba lại mò sang đây kiểm tra nhỉ?”
“Có khi nào không muốn lộ mình là cấp ba không?”
“Tại sao?”
“Hay là bị truy nã?”
Có người nghe xong mặt mày tái mét.
“Hoặc đơn giản là không muốn bị chú ý thôi, vì chỉ cần có thân phận dị năng giả là đã được hưởng bao nhiêu phúc lợi rồi, kiểm tra ra cấp một cũng đủ dùng.”
Dĩ nhiên, dị năng giả cấp ba sẽ có nhiều quyền lợi hơn nữa, nhưng với mấy người đã tự khai phá được năng lực của mình thì mấy cái đó chắc cũng chẳng còn hấp dẫn.
Tô Huyền chẳng nói gì, vậy mà xung quanh đã tự biên tự diễn ra cả đống lý do.
Đám người trong khu kiểm tra số 10 bắt đầu cuống cuồng hoàn thành phần của mình, chỉ trong vòng một phút đã rút sạch không còn ai, cứ như sợ bị dị năng giả cấp ba nào đó vô tình nhớ mặt.
Tô Huyền: “…”
Cô bây giờ thật sự rất mệt.
Sau khoảnh khắc bùng nổ sức mạnh ấy là cảm giác kiệt sức và yếu ớt không thể tả nổi. Toàn thân như bị rút cạn sinh lực, cơ bắp đau nhức, hai chân thì mềm nhũn sắp không đứng nổi nữa.
Bên cạnh, nhân viên 199 nhìn cô với vẻ mặt phức tạp: “Vậy là thật ra cô đã khai phá được năng lực của mình rồi à? Thế mà vừa nãy còn hỏi tôi mấy câu đó…”
Tô Huyền chẳng còn sức mà trả lời, chỉ im lặng.
“…Thôi bỏ đi, nghe giọng cô cũng không giống người ở đây.”
Nhân viên 199 lắc đầu, nghĩ bụng nếu là người từ mấy hành tinh xa xôi tới thì cũng chưa chắc biết tiêu chuẩn phân cấp chính thức, thậm chí còn chẳng phân biệt nổi dị năng cơ bản với năng lực đặc biệt. Thế cũng bình thường thôi.
Sắc mặt anh ta dịu lại: “Cô mới khai phá năng lực chưa lâu đúng không? Có phải chỉ khi nguy hiểm mới dùng được?”
Là nhân viên ở đây, nhân viên 199 cũng có chút kinh nghiệm trong mấy chuyện này.
Tô Huyền thực sự không biết nên trả lời thế nào, chỉ lặng lẽ gật đầu.
Nhưng thực ra, sự thật là gì?
Lúc bước vào cửa hội lính đánh thuê, cô từng bị một người va phải. Trên cánh tay người đó quấn đầy tia điện, còn làm bỏng cả ngón tay cô.
Mà dòng điện vừa xuất hiện trên cánh tay mình lúc nãy, nhìn cũng giống hệt như vậy.
Chẳng lẽ giữa hai chuyện này có liên quan gì sao?
“Nếu vậy thì cô hoàn toàn có thể thử đánh giá cấp ba đấy.”
Nhân viên 199 cười tươi: “Chỉ cần khai phá được năng lực đặc biệt, dù chưa ổn định, theo tiêu chuẩn cũng là cấp ba rồi mà. Cô giỏi thật đấy!”
Tô Huyền há miệng, vốn còn muốn hỏi thêm mấy điều, nhưng giờ lại ngại không dám mở lời.
Dù sao mình vừa thể hiện năng lực đặc biệt của dị năng giả cấp ba, nếu lại hỏi mấy câu kiểu gà mờ thì dễ bị nghi ngờ lắm.
Tô Huyền: “Cảm ơn, thật ra tôi gà lắm.”
Vì tạm thời chưa có người mới vào, nên hai người lại tám thêm vài câu.
Nhân viên 199 bảo: “Tôi thấy cô rất có tương lai, chứ trẻ như cô mà đã có năng lực đặc biệt thì hiếm lắm đấy. Ít ra tôi chưa gặp được mấy người như vậy đâu.”
Nhân viên 199 cảm thán: “Thật ra trong giới học thuật cũng tranh cãi nhiều lắm, nhưng tôi thì nghiêng về quan điểm, ừm, năng lực đặc biệt là do tính cách, cảm xúc của con người quyết định, tôi thích kiểu giải thích này hơn.”
Tô Huyền ậm ừ cho qua, tỏ ý cũng đồng ý.

Hết Chương 11: Đổi Quang Não.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page