Một người bị đá bay ra ngoài, ngã lăn vào đám đông trên phố.
Có người bị đấm lùi mấy bước, ngã trúng người Tô Huyền.
Đám đông chen chúc, cô không còn đường lùi, để tránh bị đập đầu, cô chỉ còn cách giơ tay lên đỡ.
Đầu ngón tay lập tức tê rần, cảm giác tê liệt lan dọc cánh tay như thể từng mạch máu dây thần kinh đều co giật dữ dội.
“Đm.”
Cô nghiến răng rên khẽ.
Sau đó, Tô Huyền thấy trên cánh tay người kia quấn đầy tia điện xanh lam, những tia sáng mảnh như rắn bò, phát ra tiếng lách tách nhỏ xíu.
Hóa ra vừa rồi tay mình chạm phải mấy thứ này.
“Xin lỗi.”
Anh ta vội vàng xin lỗi, đứng thẳng dậy rồi lại lao vào đánh nhau với người khác.
“Mẹ kiếp, mày muốn chết à.”
“Nói như mày giết được ông đây ấy.”
Người kia giơ tay lên, quanh tay bốc lên từng vòng lửa, ánh lửa rực rỡ run rẩy, đốt nóng cả không khí.
“Lại đây!”
Tô Huyền vội vàng quay người đi vào trong.
Cô cúi đầu nhìn tay mình, vẫn còn đau, từ ngón tay tới cẳng tay không thấy vết thương rõ ràng, chỉ có đầu ngón hơi đỏ lên.
Cửa tự động đóng lại, cách biệt hoàn toàn tiếng chửi rủa, la hét và cả tiếng súng nổ bên ngoài.
Bên trong đại sảnh đông nghịt người, dù không gian rộng rãi nhưng vẫn cực kỳ chật chội, tiếng ồn ào náo nhiệt vang lên không ngớt, nhìn qua chẳng khác gì sàn giao dịch chứng khoán.
Khắp nơi treo đủ loại màn hình, trên đó liên tục cập nhật thông tin nhiệm vụ.
“Nhiệm vụ loại một: xem chi tiết mã K18092437, yêu cầu: dị năng giả cấp hai.”
“Nhiệm vụ loại hai, yêu cầu: dị năng giả cấp ba, năng lực hệ nguyên tố, lương thỏa thuận.”
Đây là các nhiệm vụ do chủ nhiệm vụ đăng lên.
Ngoài ra còn có mấy lính đánh thuê đứng giữa sảnh, bên cạnh lơ lửng dòng chữ ảo, hình như đang tuyển đồng đội.
“Nhiệm vụ loại hai, dị năng giả cấp ba, năng lực hệ tinh thần, lương thỏa thuận.”
“Săn thú lông cứng, cần thêm hai người, dị năng giả cấp hai, cấp ba phải chứng minh năng lực.”
Khắp nơi đều hỗn loạn, thỉnh thoảng lại có người cãi vã, xô đẩy nhau.
Tô Huyền chen qua đám đông, ép sát vào tường.
Ở đó đặt một dãy máy tự phục vụ, chỉ lác đác vài người sử dụng, còn lại đa số đều cúi đầu thao tác trên quang não của mình.
Tô Huyền tìm được một máy trống, quả nhiên có chức năng đăng ký lính đánh thuê.
Thủ tục cũng đơn giản, chỉ cần có chip nhận dạng, nộp thêm năm nghìn tinh tệ là có thể trở thành lính đánh thuê được hiệp hội công nhận, đồng thời có quyền tải về phần mềm nhận và tra cứu nhiệm vụ.
Tô Huyền: “…”
Năm nghìn tinh tệ.
Đúng là bóp cổ người ta mà!
Khoan đã. Cô chợt nhớ trong tay mình vẫn còn mấy món giá trị, đều là lục lọi từ túi Hàn Dự mà ra.
Hơn nữa quanh đây cũng có mấy cửa hàng vũ khí, biết đâu bán được giá.
Tô Huyền vừa định ra ngoài, thì chợt thấy dòng chữ chạy ngang dưới màn hình: “Dị năng giả cấp một trở lên được đăng ký miễn phí.”
“Xin lỗi cho hỏi một chút.”
Tô Huyền kéo tay một nhân viên đi ngang qua: “Cho tôi hỏi chỗ nào kiểm tra cấp dị năng?”
____
“Xin chào, nếu muốn kiểm tra cấp độ dị năng, mời xuống tầng hầm thứ ba.”
Người đó liếc nhìn Tô Huyền một cái, chẳng hề tỏ ra ngạc nhiên trước bộ dạng che kín mặt của cô: “Thang máy ở đằng kia.”
Trong đại sảnh, đâu đâu cũng thấy những người ăn mặc kỳ quái, trang phục đủ cả bốn mùa xuân hạ thu đông, trên người thì đeo hoặc treo đủ loại vũ khí nhìn hoa cả mắt. Ít nhất một nửa số người còn che mặt.
Tô Huyền lẫn vào đám đông, trông chẳng có gì nổi bật. Cô bước vào thang máy đi xuống dưới.
Ở lối vào khu kiểm tra tầng hầm thứ ba, có một nhân viên kiểm tra mặc đồng phục đứng đó, lần lượt hỏi từng người vào khu này.
Đến lượt Tô Huyền, anh ta vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc như thường lệ, hỏi: “Cô muốn kiểm tra cấp mấy?”
Tô Huyền hơi không chắc chắn, đáp: “Chắc là cấp một?”
“Vào sân số mười.”
Anh ta mặt lạnh như tiền, nói tiếp: “Phí kiểm tra là hai trăm tinh tệ, nếu kết quả xác định cô là dị năng giả cấp một trở lên thì sẽ hoàn lại toàn bộ số tiền.”
Tô Huyền hơi không cam lòng nhưng vẫn trả tiền. Cô hỏi: “Đồng phục của anh khác với mấy người ở trên lầu nhỉ?”
Anh ta nhìn cô bằng ánh mắt kiểu “cô ngây thơ quá”, đáp: “Tôi là người của Cục Quản lý Dị năng giả Liên bang, chi nhánh của chúng tôi đặt ở đây.”
Tô Huyền lại hỏi: “Anh không phải người của Hiệp hội lính đánh thuê à? Vậy nghĩa là…”
“Đúng vậy, cấp bậc dị năng giả cô nhận được ở đây là kết quả đánh giá uy tín nhất, có hiệu lực trên toàn bộ Liên bang.”
Bình thường họ sẽ không lập chi nhánh ở Hắc tinh, nhưng vì ở Mộng Thành có nhiều dị năng giả, địa bàn của Hiệp hội lính đánh thuê cũng khá ổn, ai lại chê tiền bao giờ.
“Ồ.”
Tô Huyền lại mất thêm một khoản tiền, nhận được số thứ tự là hai mươi lăm.
Trong sân số mười bày đủ loại máy móc kiểm tra, ở cửa có mấy người đứng đó, thấy cô bước vào thì đồng loạt nhìn cô với ánh mắt dò xét hoặc khinh thường.
Tô Huyền chẳng thèm để ý.
Trên tường sân có gắn một màn hình, bên trong đang chiếu video phổ cập kiến thức về phân cấp dị năng giả.
Cô chăm chú đọc từng chữ.
Theo như trên đó nói, tất cả dị năng giả đều có một số năng lực cơ bản giống nhau, chủ yếu là tăng cường thể chất các mặt như sức mạnh, tốc độ, ngũ giác, tự hồi phục, kháng độc và kháng bệnh… Một số ít còn có cảm giác tinh thần và kháng tinh thần.
Tô Huyền bỗng hiểu ra.
Tự hồi phục là một trong những năng lực cơ bản của dị năng giả.
Thảo nào Hàn Dự có khả năng tự hồi phục, mà bản thân cô cũng vậy.
Cô đọc tiếp về phân cấp dị năng giả. Trong các năng lực cơ bản kể trên, chỉ cần có một năng lực đạt chuẩn và hoàn thành kiểm tra trên máy chỉ định là có thể trở thành dị năng giả cấp một.
Đa số mọi người ban đầu chỉ có một hoặc hai, ba năng lực. Ví dụ có người mạnh về sức mạnh, có người nhanh, có người nhạy về thị giác hoặc thính giác, có người tự hồi phục, như cô chẳng hạn.
Quan trọng nhất là, mỗi dị năng giả cấp một đều có thể rèn luyện để tăng cường thể chất, dần dần sở hữu thêm các năng lực cơ bản khác.
Đọc đến đây, mắt Tô Huyền sáng rực lên. Cô đã đoán từ lâu, nhưng giờ mới có câu trả lời chắc chắn.
Dù hiện tại chỉ có khả năng tự hồi phục, nhưng chỉ cần chăm chỉ rèn luyện, cô cũng có thể trở thành cao thủ đấm vỡ tường, đá bay xe!
Còn gì tuyệt vời hơn thế nữa! Giờ cô đã thoát khỏi cốt truyện gốc, đến Hắc tinh, chỉ cần cố gắng sống sót là có vô vàn khả năng phía trước.
Tô Huyền cố kìm nén sự phấn khích đưa mắt đọc tiếp.
Dị năng giả cấp hai phải phát triển đầy đủ tất cả năng lực cơ bản, đồng thời nâng các năng lực này lên một mức nhất định, vượt qua hơn chục bài kiểm tra thì mới được công nhận là cấp hai.
Dị năng giả cấp ba thì phải phát triển được năng lực đặc biệt.
Tô Huyền vô thức nhớ đến mấy người gặp ở cửa hiệp hội, người có điện quấn quanh tay, người có lửa cháy trong lòng bàn tay đều là năng lực đặc biệt cả.
Còn cụ thể làm sao để phát triển, có thể phát triển ra năng lực gì thì ở đây không nói rõ, hình như cũng chẳng có tiêu chuẩn cố định.
You cannot copy content of this page
Bình luận