Có người mặc vest chỉnh tề, tay cầm bảng dữ liệu, vừa đi vừa xem hình ảnh hoặc công thức chiếu ra từ đó.
Có người ăn mặc cực kỳ sành điệu, quần áo phụ kiện đủ màu sắc, lộ ra những cánh tay chân máy lấp lánh, hoặc các thiết bị cấy ghép nhỏ hơn.
Cũng có những người trông như nửa người nửa thú, hai má xăm vằn vện, cổ mọc mang cá, hoặc trên đầu có tai tròn tai tam giác như thú, vạt áo khoác lắc lư cái đuôi lông xù, quần áo cũng được may riêng cho dáng người đặc biệt ấy.
Tô Huyền thậm chí còn nhìn thấy ở ghế phụ của chiếc xe bên cạnh, một con mèo khổng lồ đang từ từ biến thành hình người, dựa vào ghế ngáp dài.
“?!”
Chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ, cô đã chứng kiến đủ loại cảnh tượng kỳ lạ, từ sốc và tò mò ban đầu dần dần chuyển sang bình tĩnh.
Cô len lỏi giữa dòng xe cộ đông đúc, bên tai lúc nào cũng vang lên tiếng còi, tiếng la hét, thậm chí cả tiếng chửi rủa.
Khắp bốn phương tám hướng là ánh đèn neon rực rỡ, lung linh sắc màu, những màn hình khổng lồ trên cao liên tục phát quảng cáo, nhạc nền và lời thoại trộn lẫn vào nhau, tạo thành một bản giao hưởng hỗn loạn.
Dòng xe phía trước nhích từng chút một, cô lái xe vào con phố dài giữa những tòa nhà cao tầng, hai bên là những công trình kiến trúc nhấp nhô, một mặt được ánh đèn chiếu sáng, mặt còn lại chìm trong bóng tối, trông chẳng khác gì một khu rừng thép lạnh lẽo, bên trong ẩn giấu vô số hố đen đang chờ nuốt chửng con mồi.
Trên cao lại xuất hiện những đường ray lơ lửng, uốn lượn quanh các tòa nhà, nối liền các bệ đỡ khác nhau, từng chiếc xe cánh lao vút qua như ảo ảnh chỉ lóe lên rồi biến mất.
Nhìn thì có vẻ phồn hoa náo nhiệt nhưng ẩn dưới đó là vô số hiểm nguy và sát khí.
Trong ký ức của thân xác này, cha nuôi từng miêu tả về Hắc Tinh như một nơi “đi trên đường cũng có thể bị cướp, bị giết”.
Ông ấy nói người ở đó quen cướp bóc, quen bóc lột kẻ yếu hơn, còn kể mình có một người họ hàng bị cướp sạch ở Hắc Tinh, đến cả giác mạc với thận cũng bị móc mất.
“Tuyệt đối tuyệt đối không được bén mảng tới mấy chỗ như vậy.”
Cha nuôi từng dặn dò: “Con không thể tưởng tượng nổi những người sống ở đó là kiểu gì đâu.”
Tô Huyền dừng lại chờ đèn đỏ, đúng lúc đó, bảng quảng cáo đối diện phát lên một đoạn video.
“Bạn có cảm thấy cô đơn không? Đêm của bạn có trống trải không?”
Trong video là một nam một nữ, ngoại hình đẹp đến mức hoàn hảo, từng đường nét trên khuôn mặt đều như được tính toán kỹ lưỡng.
Tỷ lệ cơ thể cũng gần như hoàn mỹ, làn da mịn màng, cơ bắp săn chắc, từng cử động đều toát lên vẻ tao nhã mà vẫn quyến rũ.
“Nếu bạn cần một người bầu bạn, nếu bạn muốn một người bạn tâm giao, một người yêu hoàn hảo, hãy chọn Công ty Aimer, đặt riêng cho bạn một người máy sinh học độc quyền.”
Tô Huyền vừa mới nhận được tin nhắn quảng cáo của công ty này, hình như cũng là chào hàng người máy sinh học.
Ánh mắt cô dừng lại trên màn hình nhấp nháy, mãi đến khi tài xế phía sau bấm còi thúc giục, cô mới nhận ra đèn xanh đã bật.
Dù còn cách nội thành khá xa nhưng càng đi vào trong, đường phố càng tắc nghẽn, người đi bộ càng đông.
Cô còn thấy nhiều drone tuần tra lượn lờ, camera giám sát xoay 360 độ, hoặc mấy tháp pháo thông minh gắn cố định gần ngân hàng và máy rút tiền.
Trên một chiếc xe vận chuyển hàng khổng lồ, thậm chí còn có mấy lính máy bằng sắt thép ngồi chễm chệ.
Ngay phía trên, một chiếc xe cánh vũ trang lơ lửng, bọc giáp dày cộp, đủ sức chống lại hỏa lực nặng.
Người đi đường xung quanh, cả tài xế lẫn hành khách trong xe, đều lén lút quan sát, như thể đang đoán xem xe kia chở gì, đồng thời cân nhắc liệu mình có đủ sức cướp không.
Ngay giây tiếp theo, biến cố xảy ra.
Một quả cầu lửa bất ngờ bùng lên, cuốn phăng chiếc xe cánh vũ trang vào trong.
Tiếp đó là một loạt tiếng va chạm xe và tiếng người la hét.
Đám lính máy lập tức chuyển sang chế độ chiến đấu, giơ vũ khí lên, nhưng còn chưa kịp xác định mục tiêu thì lại một tiếng nổ long trời lở đất vang lên.
Một luồng sáng trắng chói lòa nổ tung trên không.
Tô Huyền theo phản xạ nhắm chặt mắt lại.
Qua cả mí mắt vẫn cảm nhận được sức nóng và áp lực khủng khiếp như sóng biển tràn ra, quét sạch cả khu phố rộng hàng ngàn mét.
Vài giây sau, cô cố chịu đựng cảm giác khó chịu mà mở mắt.
Xung quanh, phần lớn người qua đường vẫn nhắm tịt mắt, thậm chí có người còn ngã lăn ra đất.
Ở ngã tư xuất hiện một cái hố sâu bán kính 50 mét.
Đám lính máy, xe cánh vũ trang và cả chiếc xe vận chuyển hàng khổng lồ đều biến mất.
Nói đúng hơn là chúng đã bị nghiền thành bụi, bay lơ lửng trong không khí rồi bị gió cuốn đi, chẳng còn dấu vết gì.
Cả khu phố bỗng im phăng phắc.
Tô Huyền bỗng nhận ra, cảnh vừa rồi rõ ràng là có người tấn công xe vận chuyển hàng, sau đó nghiền nát mọi thứ thành tro bụi.
Chừng nửa phút sau, một bầy drone mới lững thững kéo tới, tiếng còi vang vọng khắp phố, từng chiếc xe cánh bọc giáp lao đến từ bốn phía.
Nhưng chúng vẫn không xác định được mục tiêu, chỉ biết bay vòng vòng như gà mắc tóc.
Đoạn đường bị phá giao cho robot sửa chữa, giao thông nhanh chóng phục hồi, xe cộ lần lượt tránh cái hố mà đi tiếp.
Rẽ qua một khúc, Tô Huyền tiến vào một khu phố đông đúc hơn hẳn.
Hai bên đường toàn là nam nữ ăn mặc mát mẻ, đủ mọi dáng người, tóc tai màu mè, làn da phản chiếu ánh đèn, lấp lánh ánh sáng lạnh như kim loại.
Có người dừng lại trò chuyện với họ vài câu, rồi khoác vai nhau đi vào quán bar gần đó, hoặc rẽ vào mấy con hẻm tối om.
Đến lúc này cô mới nhận ra, hóa ra đó đều là người máy sinh học đang đứng đường mời khách.
“…”
Vài phút sau, Tô Huyền cũng tới nơi.
Trụ sở Hiệp hội lính đánh thuê số 233, nằm ở rìa giữa khu trung tâm và nội thành.
Gần đó có một quảng trường cực rộng, từ xa đã thấy một tòa nhà biểu tượng sừng sững, hai thanh đại kiếm giao nhau, cao ít nhất cả trăm mét, ban đêm trông như hai tòa tháp nghiêng khổng lồ.
Quảng trường xung quanh có bãi đậu xe, bên trong xếp hàng loạt phương tiện màu mè sặc sỡ.
Kế bên là lối vào phố ngầm.
Tô Huyền đậu xe xong, men theo bậc thang đi xuống, băng qua lối đi đông nghịt người, rất nhanh đã tìm được cửa chính của Hiệp hội lính đánh thuê.
Cửa ra vào lúc nào cũng có người ra vào tấp nập.
Phần lớn ai cũng vội vã nhưng tiếng ồn ào thì chưa bao giờ dứt.
Có người kéo theo cái lồng vào cửa, bên trong là dị thú gầm rú không ngừng.
Nhìn qua thì giống một con sư tử hai đầu, liên tục húc vào song sắt, móng vuốt cào vào kim loại phát ra tiếng rít chói tai.
“Bảo con thú của mày im đi!”
Có ai đó quát lên bên cạnh.
“Biến đi!”
Người kéo lồng tháo mặt nạ trên mặt xuống, bực bội đáp lại.
Đám đông xung quanh vừa nhìn rõ mặt anh ta, lập tức dạt sang hai bên, chỉ có hai người là không để tâm, vẫn đi thẳng, lướt qua vai anh ta.
Tiếp theo, có người vác xác vào cửa, có người dắt theo đứa trẻ đang khóc thút thít, lại có hai nhóm người lao vào đánh nhau.
You cannot copy content of this page
Bình luận