Anh trai Dung Ân nói nhẹ bẫng, “Giết người này đi, biết nhiều quá rồi.”
Một vệ sĩ bên cạnh lập tức giơ súng, không chút do dự bóp cò.
Tiếng súng vang lên, máu bắn tung tóe.
Quản lý công ty ngã vật xuống đất, mắt trợn trừng, chết không nhắm mắt.
Dung Ân ghét bỏ quay đi, bấm vài cái trên quang não, để một lớp màng sáng bao lấy mình, đảm bảo không ai nghe được những lời tiếp theo.
“Đợi anh tìm được Hàn Dự, nếu anh ta chưa hồi phục, cứ để Johnson tẩy não sửa ký ức cho anh ta—nhưng người thực sự cứu anh ta thì nhất định phải chết, không thì hậu họa khôn lường.”
Anh trai Dung Ân nói qua video, “Anh sẽ cho người đến hành tinh số 233 xử lý đứa nhỏ đó.”
Giọng điệu thản nhiên như đang bàn xem tối nay ăn gì.
Dung Ân cũng không phản đối.
Nhà họ Dung có mục đích riêng với Hàn Dự mới phải tốn công sức như vậy, là vì muốn lấy được thứ gì đó mà anh ấy giấu ở đâu đó. Nhưng không nói đến chuyện này, Hàn Dự mới hơn 20 tuổi, đã là dị năng giả cấp bốn.
Dung Ân tự nhận mình từng gặp nhiều cao thủ, nhìn khắp Liên bang cũng phải công nhận Hàn Dự là thiên tài trẻ tuổi hiếm có.
Nhà họ Hàn giờ chỉ còn lại vài người, phía sau anh ấy chẳng có gia tộc lớn nào chống lưng, nếu lôi kéo được anh ấy thì sau này chắc chắn sẽ có nhiều lợi ích hơn nữa.
Hàn Dự là người khá tốt, nếu sau khi sửa ký ức mà anh ấy tưởng là cô ta cứu mình, biết đâu lại sẵn sàng giúp cô ta bất cứ chuyện gì, thậm chí để anh ấy làm việc cho nhà họ Dung cũng chẳng phải chuyện không thể.
Nghĩ đến đây, Dung Ân không kìm được mà mỉm cười: “Anh nói đúng.”
Còn cái đứa nhặt rác kia, chết thì chết thôi, chẳng sao cả.
…
Ở một nơi xa xôi giữa dải ngân hà, trên một con tàu vận tải nào đó.
Tô Huyền đang ngồi co ro ở góc khoang hàng, say sưa đọc sách.
Đáng lẽ đây phải là một chuyến đi cực kỳ nhàm chán nhưng vì đám thuyền viên chẳng ai rảnh đi kiểm tra khoang nên cô cứ thế cuộn mình trên ghế sofa, đọc đi đọc lại cuốn nhật ký mà cha nuôi để lại.
Ông già ấy rõ ràng là một người thu hồi đồ cũ đầy kinh nghiệm, chắc cũng nghĩ con gái nuôi sẽ nối nghiệp nên đã cực kỳ nghiêm túc tổng hợp thành một cuốn sổ tay điện tử, lưu hết vào quang não.
Trong đó ghi chép đủ loại thông tin về những món đồ có giá trị thu hồi, từ phương tiện, súng ống cho tới thiết bị máy móc, còn có cả mấy bức hình vẽ tay hướng dẫn tháo lắp từng bộ phận.
Thỉnh thoảng cô cũng đi dạo quanh tàu một vòng, tiện thể tìm được chỗ đặt khoang cứu sinh.
Trong lúc lang thang cô gặp hai thuyền viên khá thân thiện và nói chuyện rất vui vẻ.
Tô Huyền tám chuyện với họ một lúc, mới biết hành tinh số 233 là một hành tinh lớn, thành phố lớn nhất tên là Mê Mộng, bên ngoài thành phố là hoang dã và rừng núi đầy rẫy các loại dị thú.
Dân số thành phố Mộng lên tới hàng chục triệu người, chia thành bốn khu lớn từ ngoài vào trong: ngoại thành, trung thành, nội thành và khu trung tâm. Càng vào trong thì càng phồn hoa, càng ra ngoài thì càng hỗn loạn và nguy hiểm.
“Thật ra cũng chẳng khác gì mấy thành phố bình thường, chỉ là tỉ lệ tội phạm cao ngất ngưởng, chính phủ thì chẳng quản lý gì — hoặc là quản không nổi vũ khí với ma túy, cũng chẳng buồn điều tra mấy vụ dân cư tự dưng biến mất.”
Hai thuyền viên còn nhiệt tình giới thiệu cho cô một app bản đồ online.
“Bên đó nhà cửa gần như ngày nào cũng xây lại, bản đồ cũng phải cập nhật liên tục, cái này là sát thực tế nhất rồi.”
Tô Huyền tò mò hỏi: “Sao lại phải xây lại hoài vậy?”
“Dĩ nhiên là do mấy dị năng giả đánh nhau, phá nát đường phố nhà cửa là chuyện thường ngày ấy mà.”
Tô Huyền: “…………”
“Nếu có lựa chọn tốt hơn, chẳng ai muốn tới Hắc tinh đâu.”
Họ tổng kết lại như vậy.
Đúng lúc đó, Tô Huyền chợt nhớ tới di sản mà bố mẹ ruột của nữ chính để lại. Nhưng cô lại chẳng nhớ nổi gửi ở đâu, chỉ biết đại khái là ở một nơi tên là Gia Nam, thậm chí còn không rõ là hành tinh nào.
Cô tranh thủ tra thử, quả nhiên có một nơi tên Gia Nam thật.
Nói chính xác thì đó là một vương quốc độc lập với Liên bang.
Mấy năm trước trong chiến tranh, Liên bang kiểm soát lỏng lẻo mấy vùng xa xôi này, nhiều nghị viên với quan chức tự lập thành thế lực riêng, Gia Nam là một trong số đó.
Giờ đây, Quốc vương Gia Nam — vốn là con trai của Nghị viên Gia Nam — đang cai trị hơn chục hành tinh, hàng tỷ công dân.
Theo thông tin trên mạng, hành tinh chính của Gia Nam cực kỳ giàu có, lại có loại dị thực vật đặc biệt có thể chế biến thành rượu và thuốc lá đắt đỏ bán khắp Liên bang.
Nói chung, một vùng rộng lớn như vậy, tự mình mò tới tìm di sản thì xác suất thành công cực thấp, lỡ mà làm kinh động tới đám chú họ thì phiền toái to. Với sức chiến đấu bằng không như hiện tại, nếu rơi vào tay họ, chưa chắc đã chết nhưng bị nhốt thì còn thảm hơn.
Nghĩ tới hậu quả, Tô Huyền dứt khoát bỏ luôn ý định đó.
Tối ngày thứ ba, có thuyền viên dẫn xe vận chuyển và robot tới chuẩn bị dỡ hàng, bảo cô có thể chuẩn bị xuống tàu.
Tô Huyền đẩy cái xe cũ của mình đi về phía thang máy, trên đường còn va phải mấy thuyền viên đang vội vã đi ngang qua.
Đến cửa khoang số 4, cô lại gặp Thuyền trưởng.
Trong hành lang vang lên tiếng phát thanh thông báo hạ cánh, rõ ràng tàu đang đáp xuống, chỉ tiếc là hành lang này không có cửa sổ, Tô Huyền chẳng nhìn được cảnh bên ngoài.
“Bên ngoài nóng muốn ói luôn.”
Thuyền trưởng ngậm điếu thuốc, dựa lưng vào khung cửa, chỉ tay: “Cô có thể cởi cái áo này ra rồi.”
Tô Huyền vốn cũng chẳng định mặc áo khoác của công ty thu hồi đồ khi xuống tàu, “Cảm ơn anh đã nhắc.”
Cô vẫn luôn cảnh giác không dám thả lỏng hoàn toàn, mấy ngày trên tàu ngủ chẳng ngon, chỉ chợp mắt được vài tiếng. Đã thế còn chỉ uống có hai phần dinh dưỡng lỏng, giờ vẫn còn đói meo. Nhìn chung, vận may của mình vẫn chưa đến nỗi tệ.
Trước khi đi, Tô Huyền tiện miệng hỏi: “Anh không xuống tàu à?”
“Tôi hút thêm điếu nữa đã.”
Thuyền trưởng bình thản đáp: “Chúc cô thượng lộ bình an.”
Lớp bảo vệ của phi thuyền lần lượt mở ra, cô đã cảm nhận được luồng gió nóng hầm hập tràn vào từ ngoài cửa khoang.
Tô Huyền nhét áo khoác vào hộp chứa dưới yên xe, trên người chỉ còn mỗi chiếc sơ mi đen rộng thùng thình, tay áo phải xắn lên vì dài quá.
Đó là áo cha nuôi mua cho, để tiết kiệm nên chọn hẳn size lớn, trẻ con đang tuổi lớn mặc vậy sẽ dùng được lâu hơn.
Cô nhét hết đồ trong áo khoác vào túi quần công nhân, “Cảm ơn.”
Cửa khoang từ từ mở ra, luồng gió nóng nặng nề cuốn vào, mang theo mùi dầu mỡ và máu tanh nồng nặc.
Trong sân bay vũ trụ, các loại phi thuyền liên tục cất hạ cánh, ánh đèn rực rỡ chớp tắt, tạo thành biển sáng mờ ảo.
Xa xa là thành phố chìm trong màn đêm, hàng triệu ánh đèn neon lấp lánh như rồng uốn lượn giữa những tòa nhà.
Trong lúc lơ đãng Tô Huyền nghe thấy tiếng nổ vang trời, hình như còn lẫn cả tiếng súng.
Cô đẩy xe bước ra khỏi cửa khoang số 4.
Ở hướng khác, đám thuyền viên đang ra vào khoang số 1 và 2, bận rộn dỡ hàng.
You cannot copy content of this page
Bình luận