Danh sách chương

Nói xong, Lưu lang trung nhìn tiểu nha đầu trắng trắng béo béo nằm trên giường bất động, lại lỡ lời thêm:

“Lời này vốn không nên do lão hủ nói…”

Khương nhị gia phất tay:

“Đã không nên nói, vậy thì khỏi nói. Trời đang nóng, để Hầu Nhi tiễn ngài về.”

Lưu lang trung nói nửa chừng, rồi nén bực trong lồng ngực, vung tay áo mà đi.

Phụ thân đối xử với người ta vô lễ như thế, nếu là ngày thường, ắt Khương Mộ Yến sẽ kéo muội muội tránh đi, rồi dạy nàng chớ học theo phụ thân.

Lúc này muội muội đang bệnh, Khương Mộ Yến chẳng kịp dạy quy củ, trị bệnh mới quan trọng:

“Nữ nhi muốn đưa Lục muội sang nhà ngoại tổ mẫu dưỡng bệnh, xin phụ thân cho phép.”

Nhà họ Khương sa sút, bất luận là bá phụ hay phụ thân đi mời, Thái y đều sẽ không bước chân vào cửa Khương phủ.

Bởi vậy Khương Mộ Yến tính đi cầu đại cữu đang đảm nhiệm chức Tư nghiệp Quốc Tử Giám.

Khương nhị gia hừ một tiếng, bởi tướng mạo sinh ra đã đẹp, cái điệu vô lễ ấy trong mắt Khương Lưu lại thành cảnh đẹp ý vui:

“Vương lão đại giảo hoạt là thế, nào chịu làm việc bán sức không được tiếng thơm. Con có bế Lưu Nhi đến cũng uổng công một chuyến thôi.”

Khương Mộ Yến nén cách xưng vô lễ của phụ thân với đại cữu lại rồi nói:

“Ngoại tổ mẫu xưa nay thương yêu Lục muội, đại cữu sẽ nghe lời ngoại tổ mẫu.”

“Hiện giờ trong Vương phủ do Vương lão đại định đoạt, nội viện lại do cữu mẫu của con làm chủ.”

Khương nhị gia không cho đại nữ đi chịu lạnh nhạt.

Người Vương gia tuy có ít chữ nghĩa trong bụng, nhưng “nước đục” lại nhiều hơn, nên phu thê bọn họ mới béo tốt như vậy!

“Vậy theo ý người, con nên làm sao?”

Tiểu đại nhân Khương Mộ Yến đành hết kế.

Tằng tổ mẫu và mẫu thân đã khuất; dẫu trăm phần không cam, nhưng trong phủ nhà họ Khương, người nàng và muội muội có thể dựa vào chỉ còn phụ thân.

Mà phụ thân vẫn cứ như thế…

Khương nhị gia vung tay áo:

“Bảo đám bà tử nha hoàn thu xếp y phục, mai phụ thân đưa hai đứa đến Liễu gia trang ở tạm.”

Liễu Gia Trang là điền trang hồi môn của mẫu thân, là nơi tránh nóng rất tốt.

Nhưng lúc này muội muội ra nông nỗi ấy, sao phụ thân có thể làm như không có việc gì mà đưa các nàng đi tránh nóng!

Khương Mộ Yến đè nén lửa giận cùng ủy khuất, khéo léo nhắc phụ thân:

“Liễu Gia Trang ở ngoài thành, tuy có núi sông nhưng không có lương y.”

Nhũ mẫu Vương Hương Chi thì chẳng rộng lượng như tiểu thư nhà mình, bà ta liền ồn ào:

“Nhị gia, thân thể Lục cô nương là quan trọng. Ngài muốn tránh nóng, cũng phải đợi Lục cô nương khỏe rồi hãy đi.”

“Trước mặt gia, không tới lượt ngươi mở miệng!”

Khương nhị gia mắng Vương Hương Chi, rồi nhìn đại nữ nhi.

Đại nữ nhi là do mẫu thân nàng dạy, tuổi còn nhỏ đã cứng nhắc khô khan như người mấy chục tuổi.

Đối diện với nàng, Khương nhị gia như thấy lại thê tử đã mất, lòng ông bực bội mà bất lực, chỉ muốn chóng thoát thân, bèn ráo hoảnh dặn:

“Việc cứu Lưu Nhi, phụ thân tự có cách. Cứ thế mà làm!”

Khương Mộ Yến chẳng nén nổi nữa, nàng bước đến mép giường muội muội, quay lưng với phụ thân, từng hạt lệ rơi xuống giường.

Khương nhị gia nhìn tấm lưng quật cường ấy chốc lát, rồi giận đùng đùng vung tay áo bỏ đi.

Vương Hương Chi tiến lên an ủi:

“Cô nương chớ vội, lão nô lập tức về Vương phủ, thỉnh lão phu nhân định đoạt.”

Khương Lưu âm thầm thở dài: phụ thân đã nói là không cho qua Vương phủ, hắn có cách cứu nữ nhi; vậy mà nhũ mẫu chẳng những không khuyên tiểu thư, còn muốn chạy sang Vương gia bưng người, đúng là không sợ chuyện lớn.

“Cô nương, nương thân của nô tỳ đã về rồi!”

Giọng vui mừng của Thư Thu vang lên ngoài cửa.

Khương Lưu quay đầu ra nhìn.

Nàng đã biết nương thân của Thư Thu chính là nhũ mẫu của tiểu nha đầu mũm mĩm, mấy ngày trước bà về nhà lo liệu chuyện hôn sự của con trai nên không có mặt.

Giống như việc bên người đại tiểu thư do nhũ mẫu Vương Hương Chi quán xuyến, việc bên người tiểu nha đầu này cũng do nhũ mẫu của nàng đảm đương.

Nương thân của Thư Thu, Triệu Thanh Lăng, vào cửa trước hết là nhìn Lục cô nương.

Khương Lưu và bà ấy chạm mắt, chỉ thấy mắt nhũ mẫu đã đỏ hoe.

Triệu Thanh Lăng khom gối hành lễ:

“Tam cô nương, Lục cô nương, nô tỳ đã trở về.”

Khương Mộ Yến ghìm lệ hỏi:

“Việc nhà của ma ma đã an trí thỏa đáng chứ?”

Triệu Thanh Lăng đầy cảm kích:

“Đã an trí ổn thỏa rồi. Gấm vóc cô nương ban thưởng thực sự đã khiến nô tỳ nở mày nở mặt.”

Tiểu đại nhân Khương Mộ Yến đáp:

“Ấy là ý của mẫu thân. Mẫu thân vẫn luôn ghi nhớ chuyện hôn sự của Triệu Lâm ca ca trong lòng.”

Lời này của tiểu thư là chân tâm, nhưng Khương Lưu lại thấy phía sau nàng ấy, Vương Hương Chi hít một ngụm khí lạnh, ôm ngực, giống như tấm gấm ấy bị lột xuống từ trên người mụ vậy.

Nghe Tam cô nương nhắc đến phu nhân đã khuất, Triệu Thanh Lăng vốn cố nén liền rơi lệ:

“Nhị phu nhân với nô tỳ ân sâu nghĩa trọng; nô tỳ phụ lòng Thái phu nhân và Nhị phu nhân tín nhiệm, đã không chăm sóc tốt cho Lục cô nương.”

Hết

Chương 4: Trị Bệnh Mới Quan Trọng.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    ĐÀO

    Truyện mới đi cả nhàaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa

Trả lời

You cannot copy content of this page