Danh sách chương

Trời ạ! Thì ra là một kẻ nghiện cờ bạc!

“Lưu Nhi, lại đây mau!”

Khương nhị gia thấy con gái há miệng to như vậy, liền đau lòng, xắn tay áo mở hộp bánh ra.

Thư Thu nuốt nước miếng, định dìu cô nương đến.

Một lần đỡ, không nhúc nhích.

Hai lần đỡ, cô nương chỉ hơi nghiêng mình.

Ba lần đỡ, vẫn bất động!

Thư Thu ngơ ngác:

“Cô nương không đói sao?”

Đói chứ, nhưng Lưu Lưu chẳng thể sai khiến nổi thân thể này.

Nàng cố gắng nâng cánh tay, nửa ngày trời chỉ nâng được nửa thước, lại đổ mồ hôi đầm đìa.

Khương nhị gia bước lên, vén tay áo lau mồ hôi cho tiểu nữ:

“Lưu Nhi, không dùng được sức ư?”

Đích thực là không dùng được sức. Lưu Lưu chậm rãi ngẩng đầu, hồi lâu mới phát ra một tiếng:

“…A…”

Chẳng phải Lưu lang trung đã nói Lưu Nhi vô sự sao? Khương nhị gia nhìn mồ hôi trên trán con gái rịn ra không ngừng, lẩm bẩm:

“Lưu Nhi, chẳng lẽ là đầu óc bị nước vào rồi sao?”

Lưu Lưu giận sôi. Đầu óc vào nước ư?
Sai rồi! Là con gái ngươi bị quỷ nhập thì có!

Thấy Lục cô nương nổi giận, Thư Thu vội vàng biện giải thay nàng:

“Nhị gia, nước cô nương uống vào đều đã nôn ra cả rồi, trong đầu không còn nước nữa.”

Khương nhị gia thấy tiểu ái nữ phát giận, bèn vớt vát:

“Nữ nhi của Khương Phong ta, dẫu có bị ‘nước vào đầu’ thật thì cũng thông minh gấp vạn lần kẻ khác!”

Nghe lời phụ thân trẻ tuổi ấy nói, mắt của Lưu Lưu suýt trừng bật khỏi hốc.

Nàng sai khiến cái lưỡi nặng trịch, hồi lâu mới bật ra được một chữ:

“…Khương?”

“Muốn uống canh gừng ư?”

(Chữ Khương đồng nghĩa với chữ Gừng trong tiếng Trung)

Đôi mắt sáng đẹp của Khương nhị gia lập tức chan chứa thương xót.

Canh gừng thì có gì ngon mà uống; chẳng lẽ con gái không chỉ bị “nước vào đầu”, mà cả cái lưỡi cũng bị nước hồ bẩn ngâm hỏng rồi sao?

Mắt Thư Thu sáng rỡ:

“Cô nương là muốn ăn kẹo gừng phải không?”

Canh gừng, kẹo gừng, Khương… Lưu Lưu, không, giờ nên gọi là Khương Lưu muốn khóc.

Nhà này họ Khương, tiểu nha đầu mũm mĩm gọi là Lưu Nhi, ghép lại chẳng phải “Khương Lưu Nhi” sao?
Khương Lưu Nhi, Giang Lưu Nhi… há chẳng là Đường Tăng à! Vậy đồ đệ Đại Thánh của nàng bao giờ trở về?

(Giang Lưu Nhi: Có thể ám chỉ đến nhân vật nam chính trong bộ phim hoạt hình 3D “Tây Du Ký: Anh Hùng Trở Về”. Ông là hình ảnh thời thơ ấu của Đường Tăng trong “Tây Du Ký”, và là kiếp luân hồi đầu tiên của Kim Thiền Tử.)

Thấy dáng vẻ cô nương cũng không giống muốn ăn kẹo gừng, Thư Thu hoang mang:

“Nhị gia xem, cô nương muốn ăn gì đây ạ?”

Khương nhị gia thu nụ cười, mày mắt tuấn tú thoáng trầm:

“Hầu Nhi.”

Một tên tiểu tư mỏ nhọn má tóp, áo xanh, xuất hiện ở cửa:

“Nhị gia.”

(Tiểu tư: Tên sai vặt)

“Lại đi thỉnh Lưu lang trung đến, chớ rêu rao.”

Thì ra Đại Thánh đã đến rồi… Khương Lưu nhìn bóng lưng gầy mảnh của tên tiểu tư khuất dần, ngẩn ngơ xuất thần.

Nàng chợt nghĩ kiếp này xuyên đến làm tiểu nha đầu mũm mĩm, e rằng phải trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn thì mới có thể viên mãn.

Khương nhị gia tiến lên bế tiểu ái nữ tròn vo, dịu giọng dỗ dành:

“Lưu Nhi đừng sợ, mọi việc có cha ở đây; cha sẽ không để con chịu ấm ức.”

“Nhị gia, Tam thiếu gia nói là cô nương đẩy cậu ấy xuống nước!”

Thư Thu vội cáo trạng, để Nhị gia biết cô nương đã phải chịu ủy khuất.

Khương nhị gia nắm bàn tay mũm mĩm vô lực của ái nữ, đáp như chém đinh chặt sắt:

“Gia sẽ trị hắn!”

Xét về tuổi tác, vị phụ thân trẻ này hơn Khương Lưu, kẻ trải hai đời người cũng chẳng bao nhiêu, lại còn là một tay cờ bạc đêm không về phủ.

Nhưng giống như đại tỷ, ông ấy thật lòng đối tốt với tiểu nha đầu mũm mĩm, khiến Khương Lưu toàn thân giống như đang đổ chì cũng hơi yên tâm.

Đợi Lưu lang trung có chòm râu dê trắng vọng văn vấn thiết một phen, kết luận rằng: Khương Lục cô nương bị tổn thương đến đầu óc vì rơi xuống nước, dẫn đến tứ chi vô lực, miệng lưỡi chậm chạp.

“Tổn thương ở đâu?”

Khương nhị gia truy hỏi.

Lưu lang trung vuốt râu, sắc mặt khác thường nghiêm trọng:

“Tổn thương ở bên trong.”

Khương Mộ Yến nghẹn ngào hỏi tiếp:

“Theo ý của ngài thì chứng này nên trị thế nào?”

Lưu lang trung mang vẻ hổ thẹn:

“Lão hủ tài sơ học thiển, Nhị gia vẫn nên mời người của Thái y viện chẩn trị cho Lục cô nương thì hơn; lương dược phối ngân châm khai thông thì ắt có thể bình phục.”

Đầu không bị ngoại thương mà lại thương ở “bên trong”, cần dùng kim để khai thông, ấy chẳng phải là đầu bị vào nước sao.

Đã là nước vào thì để nước chảy ra là được; hắn chưa từng nghe ai rơi xuống nước mà hóa thành người tàn phế cả!

Khương nhị gia nghĩ thông rồi bèn hỏi:

“Phơi nắng nhiều có đỡ không?”

Đang còn nghĩ châm kim sẽ đau đến độ nào, Khương Lưu chỉ muốn ấn đầu ông cha này xuống nước!

Lưu lang trung vốn biết Khương nhị gia hành sự phóng túng, nên nghe hỏi vậy cũng chẳng lấy làm lạ, chỉ nghiêm trang khuyên:

“Tháng sáu nóng bức, Nhị gia chớ để cô nương phơi nắng nhiều, tránh bị cảm nắng.”

Hết

Chương 3: Đồ Đệ Của Ta Đâu?.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    ĐÀO

    Truyện mới đi cả nhàaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa

Trả lời

You cannot copy content of this page