Tiểu nha đầu này vốn vừa được cứu khỏi mặt nước, suýt mất hơi thở, phun ra một bụng nước mới thoi thóp tỉnh lại, lúc này tất nhiên không muốn uống nước.
Thư Thu vừa định mở miệng khuyên can, thì Thư Hạ đã xoay người, nhanh nhẹn múc một chậu nước ấm trở về.
Thấy Tam cô nương thấm khăn lau mặt và tay cho tiểu cô nương, Thư Thu mới chợt hiểu ra, liền bứt rối mái tóc búi trên đầu.
Mẫu thân mà biết, lại trách nàng không biết nhìn tình thế.
Cảm nhận sự dịu dàng này, lòng Lưu Lưu cũng tạm yên.
Dẫu cho người khác trong nhà đối đãi thế nào, thì vị tiểu cô nương trước mặt này vẫn rất tốt với cô.
“Tam cô nương, để nô tỳ làm cho.”
Giọng một phụ nhân khàn đục, trầm thấp truyền đến.
Giọng ấy mang vài phần thương tiếc, song Lưu Lưu lại chẳng thích, không muốn để bà ta đến gần.
Khương Mộ Yến khẽ lắc đầu:
“Ma ma, tình hình Đông viện thế nào rồi?”
Nhũ mẫu Vương Hương Chi hừ một tiếng bất mãn:
“Tam thiếu gia đã tỉnh, miệng miệng đều nói là Lục cô nương đẩy hắn xuống nước!”
Thư Thu lập tức nhảy dựng:
“Nói bậy! Nô tỳ thấy rõ ràng, chính Tam thiếu gia đá cô nương xuống nước! Tam thiếu gia còn cao hơn cô nương một cái đầu, làm sao cô nương đẩy nổi hắn!”
Thư Hạ vội kéo tay áo Thư Thu, ra hiệu nàng ngậm miệng.
Trong lòng Lưu Lưu chợt hiểu, hóa ra tiểu nha đầu bụ bẫm này cũng ngã xuống nước.
Cô rơi xuống nước rồi xuyên tới đây, vậy còn tiểu nha đầu ấy thì sao?
Khương Mộ Yến đắp kín chăn gấm cho muội muội, rồi mới thấp giọng hỏi:
“Bắc viện thì sao?”
Vương Hương Chi càng thêm phẫn uất:
“Lão phu nhân đích thân đến Đông viện, còn cùng Tam thiếu gia dùng bữa tối!”
Lưu Lưu cảm giác bàn tay mảnh mai đang nắm tay mình khẽ siết lại thành nắm đấm.
Song thanh âm của vị tỷ tỷ này vẫn ôn nhu:
“Tổ mẫu không trách phạt Lục muội đã là may rồi. Phụ thân thì sao?”
Vương Hương Chi hừ mạnh hơn:
“Nhị gia ra ngoài, chẳng để lại lời nào. Đến giờ này còn chưa trở về, chắc chắn tối nay sẽ không hồi phủ.”
Nghe vậy, Lưu Lưu nhận ra tay tỷ tỷ siết càng chặt hơn, giọng nói cũng mang chút oán hờn:
“Phụ thân có cũng như không, sai nhà bếp nấu canh cùng cơm, đợi Lục muội tỉnh lại hẳn sẽ đói bụng.”
“Nếu phu nhân còn, bọn họ nào dám…”
Lời nói nghẹn ngào ấy vừa rơi xuống, tai Lưu Lưu lại nghe tiếng thở dài đứt quãng của phụ nhân.
Từ những câu đối thoại ấy, Lưu Lưu đã phân tích ra: thân mẫu của tiểu nha đầu bụ bẫm này hẳn đã không còn, phụ thân thì đêm không về phủ, bản thân cùng tỷ tỷ cũng không được tổ mẫu sủng ái.
Tình cảnh, thật chẳng mấy khả quan…
Đợi trong phòng trở lại yên tĩnh, Lưu Lưu lại cố nhọc nhằn mở mắt, thấy tiểu nha đầu ngồi bên bàn gặm điểm tâm, má phình như con sóc nhỏ.
Lưu Lưu cũng thấy đói, nhưng giờ mệt mỏi quá đỗi, thôi thì cứ ngủ một giấc, dưỡng đủ tinh thần mới quan trọng.
Thư Thu đói bụng nửa ngày, gặm xong điểm tâm lại uống ngụm nước lạnh, rồi chạy đến cạnh cô nương, thì thào:
“Cô nương chớ nghe Vương ma ma lắm lời, trong lòng Nhị gia vẫn thương nhớ cô nương đấy.”
“Lúc ra ngoài, Nhị gia còn dặn nô tỳ chăm sóc tốt cho cô nương. Ngài kiếm bạc mua bánh điểm tâm của Phong Thực Trai, cô nương tỉnh dậy là có thể ăn.”
“Hầy!!! Trong phủ giờ ngày càng khó sống, điểm tâm vốn ngày nào cũng có, nay mấy tháng rồi mà nô tỳ chưa được ăn, vẫn là Nhị gia thương cô nương nhất.”
Thư Thu vừa nuốt nước miếng, vừa lải nhải điểm tâm Phong Thực Trai ngon thế nào.
Nhưng Lưu Lưu chỉ lưu tâm một điều là cuộc sống trong phủ nay đã khó khăn hơn trước.
Nhìn bày biện trong phòng còn xem được, mền gấm trên người tiểu nha đầu cũng là tơ lụa, sao lại nói khó khăn?
“Cô nương, tỉnh dậy đi, tỉnh dậy đi, Nhị gia mang bánh liên dung đến cho người rồi!”
Hình như mới ngủ chưa bao lâu, Lưu Lưu đã bị tiểu nha đầu lay tỉnh.
Nàng hít mũi, quả nhiên ngửi được mùi bánh ngọt, bèn chậm rãi mở mắt.
(Xuyên không về cổ đại rồi, không xưng “cô” nữa, đổi qua “nàng” nghen.)
Thấy cô nương tỉnh lại, Thư Thu mau lẹ thay y phục:
“Lang trung nói tối qua cô nương không phát sốt cao, sáng nay tỉnh dậy sẽ khỏe hẳn. Cô nương có đói bụng không?”
Lúc này ánh sáng ban mai chan hòa, Lưu Lưu thấy trước mặt là một vị công tử áo mũ chỉnh tề, tay nâng hộp điểm tâm, cười tươi:
“Tối qua cha kiếm được một món lớn, mua cho Lưu Nhi bánh ngon, mau dậy nếm thử nào!”
Đây là phụ thân của tiểu nha đầu bụ bẫm? Đêm không về phủ, chỉ để kiếm bạc mua điểm tâm cho ái nữ, xem ra cũng đáng tin chứ nhỉ.
Thư Thu tò mò hỏi:
“Nhị gia, tối qua ngài kiếm được bao nhiêu?”
Khương nhị gia cười hớn hở:
“Gia vận khí tốt, thắng của cái tên béo xấu Trần Tam kia năm mươi lượng bạc!”
“Nhị gia thật lợi hại! Năm mươi lượng đủ cho cô nương ăn một tháng điểm tâm cùng thịt rồi!”
Thư Thu vui mừng khôn xiết.
Khương nhị gia cười rạng rỡ:
“Thịt đã để ở nhà bếp, đợi bữa trưa rồi ăn.”
Lưu Lưu ngạc nhiên há to miệng. Ban đêm, vận khí tốt, thắng bạc… Đáng tin cậy sao?!
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
ĐÀO
Truyện mới đi cả nhàaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa
2 ngày