Tin tưởng vào nhóm nhân vật chính là một phần, nhưng phần còn lại là vì trong tiểu sử nhân vật của Giang Nguyệt Điệp có viết rõ:
…Giang Nguyệt Điệp bị tên điều khiển rối dọa đến rơi nước mắt, tay cầm thanh đoản kiếm “Lưu Quang” do Sở Việt Tuyên tặng, uy hiếp hắn: “Đây là thanh đoản kiếm do Sở đại hiệp tặng ta! Ngươi biết Sở Việt Tuyên đại hiệp chứ?”
Câu thoại này chính là nhiệm vụ số bốn vừa được kích hoạt. Vì vậy, lần này đối mặt với tên điều khiển rối, nàng nhất định phải gặp hắn.
Sở Việt Tuyên và Mộ Dung Linh đồng loạt nhíu mày, Giang Nguyệt Điệp thầm cảm thán trong lòng về sự ăn ý của cặp đôi nam nữ chính này. Nàng tranh thủ trước khi họ kịp phản đối, lên tiếng: “Nhưng ta có một điều kiện.” Nàng liếc nhìn Mộ Dung Linh, chớp mắt như muốn trấn an nàng, rồi quay sang Sở Việt Tuyên.
“Trước giờ ta vẫn nghe danh Sở đại hiệp kiếm thuật vô song, khiến yêu ma nghe tên đã sợ, không dám mạo phạm.” Giang Nguyệt Điệp nói với giọng nhẹ nhàng.
“Sắp tới ta phải làm mồi nhử, nguy hiểm trùng trùng, nên ta muốn mượn thanh đoản kiếm của Sở đại hiệp để phòng thân.”
Việc nàng sắp làm là mạo hiểm tính mạng. Được trang bị một chút bảo vệ là điều hoàn toàn hợp lý. Ngay cả Mộ Dung Linh cũng không nghi ngờ gì, ngược lại còn dùng ánh mắt thúc giục Sở Việt Tuyên mau lấy kiếm ra. Giang Nguyệt Điệp không chớp mắt, nhìn chằm chằm vào Sở Việt Tuyên.
Sở Việt Tuyên cũng rất sảng khoái, lập tức tháo thanh đoản kiếm buộc ở cánh tay, định đưa cho Giang Nguyệt Điệp.
Cạch! Một tiếng va chạm của chén trà lên mặt bàn vang lên, không quá mạnh nhưng lại đặc biệt gây chú ý. Giang Nguyệt Điệp vừa định đưa tay nhận kiếm thì giật mình, tay run lên, thanh đoản kiếm vốn cầm rất chắc suýt nữa rơi xuống đất.
Một bàn tay từ bên cạnh nàng vươn ra, vững vàng đỡ lấy chuôi kiếm.
“Sao lại bất cẩn thế.” Giọng nói mang theo ý cười của Ôn Liễm Cố vang lên từ bên trái. Hắn cầm lấy chuôi kiếm, đưa đến trước mặt Giang Nguyệt Điệp.
“Thanh đoản kiếm mà cô mong mỏi bấy lâu, chúc mừng Giang cô nương cuối cùng cũng được như ý.” Đối diện với ánh mắt mỉm cười của hắn, Giang Nguyệt Điệp chỉ có thể im lặng.
Ngươi tưởng ta không biết tiếng động vừa rồi là do ngươi gây ra sao?! Không nổi giận thì bị xem là ngốc à!
Giang Nguyệt Điệp nhận lấy thanh kiếm, nghe thấy âm thanh hệ thống vang lên trong đầu: 【Nhiệm vụ ba · Hoàn thành】. Nàng thở phào nhẹ nhõm, lần này đúng là thanh đoản kiếm thật. Mà nguyên nhân khiến nàng phải cẩn thận như vậy… Giang Nguyệt Điệp tức tối trừng mắt nhìn Ôn Liễm Cố, rồi quay sang nói chuyện với Mộ Dung Linh.
Chưa nói được mấy câu, Sở Việt Tuyên đã gọi Mộ Dung Linh đi lấy ngọc dung cao, thế là trong phòng chỉ còn lại Giang Nguyệt Điệp và Ôn Liễm Cố.
Giang Nguyệt Điệp không nói, Ôn Liễm Cố cũng không mở miệng. Giang Nguyệt Điệp không động đậy, Ôn Liễm Cố cũng không rời đi. Hắn ung dung ngồi xuống bên bàn, tự rót cho mình một chén trà, động tác tao nhã tự nhiên. Không biết từ đâu lấy ra một cọng rơm, cúi đầu chăm chú nhìn.
Cuối cùng, Giang Nguyệt Điệp không nhịn được, đành lên tiếng: “Không biết vì sao Ôn công tử lại đến ngục giam hôm đó?” Đây là điều khiến nàng thắc mắc nhất.
Ôn Liễm Cố chậm rãi đáp: “Ta phụng mệnh sư trưởng, cùng sư huynh điều tra chuyện của tên điều khiển rối. Địa hình ngục giam phức tạp, lại liên quan đến nhiều mạng người, sư huynh sợ nhân lực không đủ nên bảo ta đi cùng.”
Lời giải thích này quả thật hợp tình hợp lý. Giang Nguyệt Điệp gật đầu, rồi lại hỏi:
“Vậy tại sao lúc ở ngục, công tử lại giấu thân phận?” Lúc nàng còn hôn mê thì dễ đánh lừa, nhưng sau khi tỉnh lại, càng nghĩ càng tức.
“Đừng nói là ta nhận nhầm! Rõ ràng ngươi có nhiều cơ hội để giải thích, vậy mà cứ cố tình trêu đùa ta!”
Ôn Liễm Cố ngẩng mắt lên, khẽ thở dài, giọng nói dịu dàng: “Lúc đó cô thần trí không rõ, căn bản không nghe được lời ta nói, lại chỉ tin tưởng ‘Sở Việt Tuyên’, nên ta đành thuận theo tình thế.”
“Còn về chuyện trêu đùa…” Ôn Liễm Cố hơi nhíu mày: “Giang cô nương nói vậy là có ý gì?”
Giang Nguyệt Điệp đáp: “Ngươi bắt ta lặp đi lặp lại…”
Ôn Liễm Cố đặt cọng rơm xuống, vẻ mặt vô tội và mơ hồ: “Lặp lại cái gì?”
“Lặp lại… lặp lại…” Nhớ lại tình cảnh hôm đó, Giang Nguyệt Điệp gần như không thể nói tiếp. Nàng hít một hơi thật sâu, trừng mắt nhìn Ôn Liễm Cố, rồi như thể buông xuôi, nhắm mắt lại và nói: “Lặp lại… tình cảm yêu thích dành cho Ôn công tử.”
Quá xấu hổ. Đối với Giang Nguyệt Điệp, nói ra câu này chẳng khác nào bị xử tử công khai. Nói xong, tai nàng đỏ bừng, lập tức cúi đầu rồi mới len lén mở mắt. Chính vì thế, nàng đã bỏ lỡ ánh cười thoáng qua trong mắt Ôn Liễm Cố.
Khi nàng ngẩng đầu lên, nụ cười bên môi hắn đã thu lại phần nào: “Chuyện đó không phải ta cố ý trêu đùa, chỉ là tình thế lúc ấy bắt buộc. Giang cô nương thử nhớ lại xem, hôm đó trong ngục, có phải thấy đầu óc choáng váng, tức ngực khó thở, thậm chí cuối cùng mắt mờ dần, chẳng nhìn rõ gì nữa?”
“Hình như đúng thật,” Giang Nguyệt Điệp cố gắng hồi tưởng, rồi nghi hoặc gật đầu. “Ta tưởng là do ngục giam nóng bức quá thôi?” Nàng bán tín bán nghi nhìn hắn, không biết lần này hắn lại đang giở trò gì.
Ôn Liễm Cố khẽ thở dài: “Không phải cô bị nóng đến choáng váng, mà là đã trúng phải Thập Hương Nhuyễn Cân Tán.”
You cannot copy content of this page
Bình luận