Danh sách chương

Hỏa Táng Tràng Số Một

Chương 4: Liều mạng tới Hắc Tinh

Nhân viên thở dài, “Có thể họ đã thực hiện được giấc mơ, cũng có thể đã chết rồi, nhưng tôi thấy đó chẳng phải lựa chọn gì hay ho.”

Anh ta nghĩ một lúc rồi nói tiếp, “Nhưng mà, hành tinh số 233 thực ra là điểm trung chuyển, có rất nhiều tàu đi qua đó, cô muốn đổi tàu ở đó để sang hành tinh khác đúng không?”

Tô Huyền ậm ừ đáp một tiếng.

Hôm nay, hoặc nói đúng hơn là hầu hết mọi ngày, những con tàu đi ngang qua đây đều hướng về phía hắc tinh. Cũng vì thế mà dân hoang tinh rất ít khi rời khỏi nơi này.

Họ thà sống nghèo khổ, vất vả còn hơn là liều mạng đến những nơi nguy hiểm hơn.

Chỉ có số ít người dám mạo hiểm.

Bản thân cô bây giờ dường như cũng chẳng còn lựa chọn nào khác, nhưng thật ra, sâu trong lòng, cô cũng muốn thử liều một phen.

Cô không muốn dị năng của mình chỉ dùng để chịu đòn, chịu ngược, chịu nỗi đau và nguy cơ sảy thai, hay bị bắn vào đầu mà không chết mà chỉ mất trí nhớ.

Tất nhiên, đoạn tình tiết sau này bị tác giả gọi là “ngược nam chính”.

Rõ ràng người vì sảy thai mà đau đớn muốn chết, người vì trúng đạn mà suýt mất mạng đều là nữ chính cả.

“Thuyền trưởng đã trả lời rồi, anh ấy đang đợi cô ở cửa khoang số 4.”

“Cảm ơn.”

Tô Huyền lái xe tới khu A.

Ở đây toàn là những con tàu vừa và lớn, vừa đến gần đã thấy một chiếc tàu vận tải to như tòa nhà, sơn ngoài xỉn màu, cánh phải còn móp méo. Đuôi tàu mở một cửa khoang, thả xuống một cái dốc lên tàu.

Tô Huyền giấu con dao trong tay áo, chỉnh lại mặt nạ dưỡng khí trên mặt, rồi hơi căng thẳng bước lên con dốc.

Có một người mặc đồ công nhân đứng tựa vào cửa khoang, ngậm điếu thuốc,

“Cô muốn đi hành tinh số 233?”

Tô Huyền gật đầu, “Anh là thuyền trưởng à?”

“Ừ.”

Anh ta nghiêng đầu nhìn chiếc xe lơ lửng cuối dốc, “Chỉ mang mỗi cái xe đó thôi hả? Đó là xe chứ?”

“…Phải.”

“Được.”

Anh ta rít một hơi thuốc, nhả khói mù mịt, “Cô ở tầng hai khoang hàng, ba ngày.”

“Được.”

Tô Huyền vốn cũng chẳng mong được cho chỗ ngồi tử tế, dù gì đây đâu phải tàu của hãng hàng không.

“Lên tàu hết bao nhiêu?”

Anh ta lại rít thuốc, “Năm ngàn, hoặc cho tôi xem cô có gì trong tay.”

Cô lấy từ túi ra một món đưa qua, “Cái này chắc không chỉ năm ngàn đâu nhỉ.”

Đó là một con chip nhỏ trong suốt, dưới ánh đèn lấp lánh sắc cầu vồng.

“Đây là quang cấu tinh, lõi động lực của súng năng lượng cao.”

“Tôi biết cái này.”

Anh ta cắt lời cô, “Đưa đây, cô lên tàu đi.”

Tô Huyền thở phào.

Đây là một trong những linh kiện cốt lõi của khẩu súng mà Hàn Dự dùng.

Giá thị trường dao động từ bốn đến sáu ngàn, tùy mức độ hao mòn.

Tô Huyền biết mình không đủ tiền trả phí tàu nên trên đường đến cảng đã tháo tung khẩu súng của Hàn Dự ra.

Cô còn lục lại sổ tay công việc mà cha nuôi để lại, tìm được sơ đồ cấu tạo và thứ tự tháo lắp súng, cùng giá từng bộ phận.

Tô Huyền đẩy xe vào khoang.

Tàu sắp cất cánh rồi.

Bên trong tàu vận tải khá rộng rãi.

Cửa khoang số 4 nối với một hành lang, đi hết là tới thang máy.

Tô Huyền đẩy xe lên tầng hai, đi qua cửa tự động vào khoang hàng.

Ngoài khoang hàng, nhà vệ sinh và nhà ăn, các cửa khoang khác đều có bảng kiểm tra truy cập, phải xác nhận thân phận mới vào được. May mà trong khoang hàng chất đầy mấy trăm container, góc còn có mấy cái sofa cũ lôi từ đâu ra, đệm bông lòi cả ra ngoài.

Ít ra chuyến đi này cô cũng không phải nằm đất ngủ rồi.

Eyn-7, rìa khu dân cư.

Một chiếc xe cánh sang trọng lao vút từ trên trời xuống, dừng lại bên một khu nhà ổ chuột tồi tàn.

“Nhân viên mã số R28903 và R31992—”

Một người đàn ông trung niên xuống xe trước.

Ông ta mặc đồng phục quản lý của công ty thu gom, mặt mày nịnh nọt, nói luôn, “Hai người đó là cha con, tôi chắc chắn đây là nhà họ, à, ông già thì năm ngoái bị dị thú cắn chết rồi, giờ chỉ còn đứa nhỏ.”

Dung Ân cũng từ tốn xuống xe, được vệ sĩ vây quanh, đứng trước căn nhà mục nát kia.

“Vào trong đi.”

Cô ta tiện tay chỉ hai người.

Hai vệ sĩ bước vào căn nhà được cải tạo từ xác tàu.

Một phút sau, một người đi ra báo cáo, “Không có ai.”

“Trong thùng rác còn hộp dinh dưỡng sản xuất từ hôm qua.”

Dung Ân cau mày nhìn người đàn ông trung niên, “Sao không có ai ở đây?”

“Ờ… chắc cô ta đi vào khu không người, cũng có thể vào thành phố rồi.”

Quản lý công ty dè dặt nói, “Nhân viên tạm thời đều có xe riêng, xe họ đều đỗ trước cửa nhà, giờ không thấy xe thì chắc chắn là ra ngoài rồi.”

Ông ta không rõ thân phận của Dung Ân, nhưng chỉ nhìn chiếc xe cánh đắt tiền và đám vệ sĩ khí thế ngút trời cũng biết đây là người mình không dám đụng vào.

“Ông nói thừa quá.”

Dung Ân hơi bực.

Cô ta đã tìm được con tàu của Hàn Dự, bên trong không có xác, cửa khoang còn có vết cắt. Rõ ràng có ai đó phá cửa, cứu người đi rồi.

Cô ta điều tra hồ sơ công ty, xem danh sách nhân viên từng ra vào khu vực đó, cuối cùng chọn được một người.

Tàu của Hàn Dự rơi xuống năm ngày trước, người này cũng vào khu vực đó đúng thời điểm ấy.

Lần theo địa chỉ tìm tới lại không thấy ai trong nhà.

— Nếu đống rác nát này mà gọi là nhà.

Dung Ân liếc nhìn căn nhà sắp sập, ghét bỏ quay đi, như thể vừa nhìn thấy thứ gì bẩn thỉu.

Cô ta nhìn một vệ sĩ, “Bảo họ canh chừng sân bay vũ trụ, không cho người địa phương nào lên tàu.”

Đúng lúc này, một cuộc gọi video tới.

Hình ảnh ba chiều hiện lên một người đàn ông trẻ mặc vest chỉnh tề.

Dung Ân mím môi, “Anh.”

“Anh vừa nhận được tin.”

Anh trai Dung Ân lạnh nhạt nói, “Một tiếng trước, có một tàu vận tải rời cảng Eyn-7, một người địa phương đã lên tàu đó.”

“Em biết. Em vẫn cho người canh sân bay vũ trụ, chỉ cần có ai khả nghi—”

Dung Ân lắc đầu, “Người đó gầy nhỏ, nói giọng địa phương đặc sệt.”

Tuyệt đối không thể là Hàn Dự giả dạng.

“Nếu là người cứu Hàn Dự thì sao?”

Dung Ân sững người, quay sang hỏi quản lý công ty, “Người sống ở đây là trẻ con à? Cao bao nhiêu? Gầy hay béo?”

Ông ta nào nhớ nổi mặt mũi nhân viên tạm thời, “Công ty có hồ sơ—”

Vừa nói vừa vội vàng mở quang não, “Đây là thông tin cô ấy điền khi ký hợp đồng năm ngoái, còn có ảnh nữa!”

Trong khung ảnh thẻ là một cô gái tóc đen mắt đen, trông chỉ mười bốn, mười lăm tuổi, mặt mày xanh xao tiều tụy, gầy nhom nhưng rất xinh đẹp.

“Cao một mét năm hai, nặng ba mươi chín ký—”

Sắc mặt Dung Ân cũng xấu đi.

Hoang tinh không thiếu lao động trẻ em, người lớn gầy còm cũng nhiều, kiểu người này hôm nay cô ta gặp không chỉ một.

Nhưng chuyện này trùng hợp quá.

“Một con nhặt rác hèn mọn gặp được người như Hàn Dự, còn cứu mạng anh ta, lẽ ra phải bám riết lấy mới đúng, sao lại tự dưng bỏ đi một mình!”

Dung Ân nghiến răng, “Hơn nữa con tàu đó đi hắc tinh, cô ta đến đó thì sống nổi ngày nào! Đúng là muốn chết mà!”

“Chuyện này đúng là kỳ lạ.”

Anh trai Dung Ân trong video khẽ lắc đầu, “Có khi ở đó có đồng bọn của Hàn Dự, là Hàn Dự bảo cô ta đi báo tin? Hoặc cô ta mang theo thứ gì đó—”

Hai anh em nhìn nhau.

“Đúng rồi.”

Hết Chương 4: Liều mạng tới Hắc Tinh.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page