Xem ra đây chính là vị hôn thê trong truyền thuyết, nữ phụ ác độc tên Dung Ân.
Tô Huyền lẫn vào đám đông, kín đáo liếc nhìn cô ta một cái.
“Tàu của anh ấy rơi xuống hành tinh này, nếu ai biết anh ấy ở đâu, hoặc có thể cung cấp manh mối, tôi sẽ trả công hậu hĩnh.”
Dung Ân mỉm cười, “Với các người, đó là số tiền cả đời cũng không kiếm nổi đâu.”
Ánh mắt cô ta lộ rõ vẻ kiêu ngạo và khinh thường.
“???”
Mọi người nhìn nhau, ai cũng thèm thuồng phần thưởng nhưng thực sự chẳng ai từng gặp người đó, bịa chuyện cũng chưa chắc lấy được tiền, lỡ đâu còn rước họa vào thân.
“Không có.”
“Tôi chỉ thấy mấy chiếc tàu chở rác thôi.”
“Chắc rơi ở khu hoang rồi? Thế thì chắc chết rồi còn đâu.”
Ai nấy đều lắc đầu.
Tô Huyền cũng làm bộ như vậy.
Dung Ân khẽ nhắm mắt, “Mọi người đi đi.”
Nói xong, cô ta quay sang phàn nàn với vệ sĩ bên cạnh, giọng nhỏ nhưng đầy châm chọc: “Đúng là phí thời gian, chi bằng đi thẳng vào khu hoang tìm tàu, tôi chẳng muốn nói chuyện với đám dân nhặt rác này chút nào—”
“Khoan đã, tôi hình như từng thấy một con tàu lớn bị rơi, hình như ở khu ba mươi, tôi còn nhớ rõ chỗ đó.”
Một người trong đám đông lớn tiếng nói.
“Cái gì?”
Dung Ân lập tức quay phắt lại, “Ở đâu? Dẫn tôi đi xem!”
“Chỗ đó xa lắm, tôi còn phải đi làm nữa—”
Người kia không chịu dẫn đường ngay, chỉ ho khan mấy tiếng.
Dung Ân cười khẩy, đúng là đám dân nghèo này ngoài tiền ra thì chẳng quan tâm gì khác.
“Nếu đúng là con tàu tôi cần, tôi trả anh năm vạn tinh tệ.”
Người nọ hét lên, “Tôi dẫn cô đi ngay bây giờ!”
Những người còn lại nhìn theo bóng họ rời đi, ai cũng có vẻ mặt khác nhau.
“Chưa chắc đâu.”
“Đúng rồi, mà chẳng phải vừa bảo là số tiền cả đời cũng không kiếm nổi sao? Năm vạn thì cũng đâu đến mức đó.”
Tô Huyền chẳng buồn nghe họ bàn tán nữa, lập tức tăng tốc hết cỡ.
—
Xem ra trong nguyên tác, Dung Ân chính là nhờ vậy mà tìm được nhà nữ chính.
Chỉ cần xác nhận con tàu thuộc về Hàn Dự, Dung Ân có thể về công ty tra danh sách nhân viên từng vào khu ba mươi, rồi lấy địa chỉ của họ.
Còn chuyện công ty có chịu phối hợp không á?
Trong đám vệ sĩ của Dung Ân có hơn một dị năng giả, mấy công ty nhỏ ở hành tinh hoang này thì làm gì dám chống lại.
Tô Huyền vừa phóng xe vừa tính toán trong đầu.
Từ khu cư trú đến khu ba mươi, rồi liên hệ công ty các kiểu, chắc chắn không thể xong trong vài phút, nhanh nhất cũng phải tới tối Dung Ân mới tìm được đến nhà cô. Hơn nữa, cô đã nói rõ như vậy rồi, Hàn Dự không ngốc thì sẽ không ngồi chờ người ta tới bắt.
Chỉ cần anh ấy chịu trốn, lại có thể kéo dài thêm chút thời gian. Dù có bị phát hiện, Hàn Dự cũng chẳng nguy hiểm đến tính mạng. Nếu cô không có ở đó, anh ấy có thể tự xoay sở, thậm chí có khi còn thoát được cả trò tẩy não.
…
Nửa tiếng sau, Tô Huyền đến sân bay vũ trụ.
Cả khu sân bay xập xệ, chỗ đậu tàu thì trống trơn, chỉ lác đác vài chục con tàu neo lại.
Trong số đó, một chiếc du thuyền mới tinh, dáng khí động học nổi bật hẳn lên, chắc chắn là của Dung Ân.
“Không biết tàu nhà ai mà xịn thế…”
“Đó là Lưu Phong số 3 đấy, lương mười đời của mình cũng không mua nổi cái động cơ của nó…”
“Nghe nói là đến đây tìm người.”
Hai nhân viên vừa đi vừa bàn tán.
Tô Huyền lướt qua họ, đi một vòng quanh sảnh chờ vắng tanh, tìm bảng hướng dẫn khởi hành tàu.
Tàu khách chính quy thì chẳng bao giờ ghé mấy hành tinh hoang này, chỉ có mấy tàu chở hàng hoặc tàu tư nhân, lâu lâu đi đường dài mới ghé vào tiếp tế, tiện thể cho dân địa phương đi nhờ kiếm thêm chút tiền.
Tô Huyền nhìn bảng chỉ dẫn, suy nghĩ gì đó.
Các tàu này đi đủ hướng, nhưng đều đến những hành tinh đánh số.
“Chào anh.”
Cô nhìn qua một lượt rồi chạy tới quầy dịch vụ, “Tàu nào sắp khởi hành nhanh nhất vậy?”
“Hả? Cô muốn đi à?”
Nhân viên bên trong đang ngáp ngắn ngáp dài, nghe vậy liếc màn hình, “Tàu vận tải ở khu A, vị trí C, còn mười phút nữa là bay.”
Tô Huyền: “Làm ơn liên hệ giúp tôi với họ, cảm ơn.”
“Ờ.”
Nhân viên nhún vai, vừa nói vừa gửi tin nhắn, “Tàu đó đi đến hành tinh số 233, cô biết chứ?”
Tô Huyền: “Ừ, làm ơn nhanh lên, tôi gấp lắm.”
Thực ra cô thấy cái tên hành tinh này quen quen, vừa vì dãy số đặc biệt, vừa vì hình như trong cốt truyện gốc cũng từng nhắc đến. Nhưng giờ chẳng có thời gian nghĩ ngợi, chạy trốn mới là quan trọng nhất.
“Tôi gửi tin cho họ rồi—mà, hành tinh đánh số đều là Hành tinh Bóng Tối, cô biết không?”
“Trong thành phố thì đầy dị năng giả với băng đảng tội phạm, ngoài thành thì toàn quái vật nguy hiểm, còn nguy hiểm hơn cả phóng xạ ở đây, cô chắc chứ?”
Tô Huyền chợt hiểu vì sao lại thấy quen thuộc như vậy.
Trong truyện gốc từng nói, rất nhiều nhân vật lớn của Đế quốc tương lai đều từng lăn lộn ở Hành tinh Bóng Tối, chém giết mở đường máu mới thành cường giả.
Thậm chí ngay cả Hoàng đế.
Vị bạo quân vũ trụ có thể búng tay hủy diệt hàng triệu hạm đội, vung tay là xóa sổ vô số hành tinh ấy, hình như cũng bắt đầu từ hành tinh tối số 233 này.
【Lời tác giả】
Về bộ truyện này:
Chuyện thường ngày của lính đánh thuê vừa cày cấp vừa đánh nhau vừa yêu đương, có yếu tố nhân vật ngoài hành tinh, thoại nhiều, nữ chính thích bày trò, tính cách không hoàn hảo, mê trai đẹp.
Nữ chính sẽ mạnh dần theo diễn biến câu chuyện, về sau có thể “cân cả thế giới”, nhưng giai đoạn đầu thì khá yếu, cũng sẽ được nam chính giúp đỡ, sau này cô ấy sẽ trả lại ân tình cho nam chính.
Truyện này không gắn tag “nữ cường”, ai thích kiểu đó thì cân nhắc trước khi đọc nhé.
【Lưu ý nổi bật】Văn án không lừa đảo, nam chính rất chuẩn mực, nữ chính cũng đúng như mô tả, giữa chừng sẽ có đoạn cô ấy bỏ đi, nam nữ chính xa nhau khá lâu, trong thời gian đó nữ chính độc thân, biết chơi với người máy, cũng từng ngủ với nam phụ. Nếu bạn có bất kỳ yêu cầu gì về chuyện này thì nên cân nhắc kỹ trước khi đọc.
【Lưu ý nổi bật】Truyện này tập trung vào hành trình trưởng thành và phiêu lưu của nữ chính, chuyện tình cảm chỉ là một phần thôi, nam chính chỉ là bạn đồng hành của nữ chính.
____
Cũng giống như Hoang tinh, Hắc tinh, hay tên khác là Hành tinh bóng tối là một loại phân loại hành tinh chứ không chỉ riêng một hành tinh nào.
Hoang tinh thì khí hậu và môi trường thường cực kỳ khắc nghiệt nhưng điểm nổi bật nhất lại là tài nguyên cực kỳ khan hiếm.
Phần lớn hoang tinh đều trở thành bãi rác thải, dân cư ở đó đa phần là những người chuyên đi nhặt rác.
Hắc tinh thì lại khác.
Hắc tinh thường có những thành phố lớn, cũng có những khu vực phồn hoa giàu có, dân số ít nhất cũng phải hàng chục triệu người nhưng tỷ lệ tội phạm thì luôn cao ngất ngưởng.
Quân phiệt, tập đoàn, băng nhóm, đủ loại tổ chức phi pháp đều tụ tập trên hắc tinh tranh giành tài nguyên và địa bàn với nhau.
Ở những hành tinh như vậy, chính quyền Liên bang gần như không kiểm soát nổi, pháp luật cũng chỉ là thứ có cũng được, không có cũng chẳng sao.
“Dù ai cũng nghĩ đến hắc tinh là có thể phát tài, kiếm bộn tiền, nhưng mà… chưa ai từng quay về cả.”
You cannot copy content of this page
Bình luận