Vừa mới gây náo loạn, giờ lại ngoan ngoãn nghe lời, cũng coi như biết điều.
Ôn Liễm Cố nghiêng đầu, mái tóc đen như mực khẽ lay động theo động tác. Y đưa tay vén những sợi tóc rối bên tai nàng, xoa đầu nàng một cái, rồi tò mò chọc nhẹ vào má nàng.
Giang Nguyệt Điệp bị chọc đến ngơ ngác, tưởng thế là xong, ai ngờ y lại tiếc nuối nói: “Mặt không đủ ấm.”
Giang Nguyệt Điệp: …?
“Hả? Mặt không đủ ấm?” Hắn còn muốn ấm thế nào nữa? Giống mèo chó mọc thêm một lớp lông à? “Nếu thật vậy thì sau này khỏi lo rụng tóc… không đúng! Sao suy nghĩ của mình lại bị hắn ta kéo lệch thế này?!”
“Sở đại hiệp, giờ không phải lúc nói mấy chuyện này! Cửa này không đi được, chúng ta phải đổi hướng, nếu không thì…”
Như để chứng minh lời nàng, bức tường phía sau Ôn Liễm Cố đột nhiên sụp xuống, Giang Nguyệt Điệp mở to mắt, theo phản xạ hét lên: “Phía sau…”
Một tia sáng lạnh lóe lên, sau một trận quay cuồng, Giang Nguyệt Điệp nhận ra mình đã được đưa ra khỏi nơi đó. Nàng đứng vững lại, nhìn qua vai “Sở Việt Tuyên” về phía trước, chỉ thấy nơi hai người vừa đứng giờ đã chìm trong biển lửa.
Giang Nguyệt Điệp rùng mình: “May mà huynh phản ứng kịp, không thì chúng ta chết chắc rồi.”
Ôn Liễm Cố chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng, ánh mắt dao động, không rõ đang nghĩ gì.
Giang Nguyệt Điệp không để ý, vẫn nắm tay áo “Sở Việt Tuyên,” do dự mở lời:
“Ờm… cái đó, Sở đại hiệp, ta có một câu hỏi.”
Ôn Liễm Cố cúi mắt, hàng mi dài che đi ánh nhìn phức tạp, khẽ cười:
“Vừa hay, ta cũng có một câu hỏi muốn hỏi Giang cô nương.”
“Hả? Nam chính có chuyện muốn hỏi mình? Chắc chắn là chuyện lớn rồi!”
Giang Nguyệt Điệp lập tức lễ phép nói: “Sở đại hiệp xin mời.”
Hai người chậm rãi bước đi dọc hành lang phía bên kia. Có lẽ vì vẫn còn sợ hãi sau biến cố vừa rồi, Giang Nguyệt Điệp vô thức nắm chặt tay áo người bên cạnh, mu bàn tay căng cứng. Nàng cảnh giác nhìn quanh, dồn hết sự đề phòng vào những thứ bên ngoài hai người. Đôi mắt to tròn như quả hạnh đào bị ánh lửa phản chiếu đến đỏ rực, giống như một chú thỏ nhỏ đã bị dọa sợ quá nhiều.
Ôn Liễm Cố suy nghĩ một chút, ở góc độ này, muốn lấy mạng nàng ta, chỉ cần một khoảnh khắc. Nàng cẩn thận như vậy, nhưng lại không hề nhận ra nguy hiểm lớn nhất… chính là người bên cạnh. Sự đề phòng hoàn toàn vô dụng, ngây thơ đến mức khiến người ta buồn cười.
Ôn Liễm Cố nhìn mà thấy thú vị, nên cũng không vạch trần. Y để mặc cho Giang Nguyệt Điệp vặn xoắn tay áo rộng của mình đến biến dạng, chỉ cần khẽ kéo một cái là khiến nàng dừng bước. Cũng là một cách hay.
“Sở đại hiệp?”
Bị buộc phải dừng lại, Giang Nguyệt Điệp quay đầu đầy nghi hoặc, rồi chợt hiểu ra: “Là câu hỏi vừa rồi sao? Sở đại hiệp muốn hỏi gì ta?”
Đối diện với đôi mắt trong veo của Giang Nguyệt Điệp, Ôn Liễm Cố lại khẽ cười. Chỉ trong chớp mắt, cổ tay y xoay nhẹ, thân người nghiêng về phía trước. Giang Nguyệt Điệp bị y kéo mạnh, hoàn toàn không ngờ sức y lại lớn đến vậy, bị bất ngờ nên không kịp phản kháng.
Sau một trận quay cuồng, Giang Nguyệt Điệp định thần lại, phía sau là bức tường, bên cạnh là biển lửa. Còn trước mặt… là nam chính.
“Ơ này…”
Giang Nguyệt Điệp rơi vào trầm tư. “Mấy lần tiếp xúc thân mật thế này, Sở Việt Tuyên định bỏ luôn ‘đạo đức nam nhân’ rồi sao?”
Ôn Liễm Cố chăm chú quan sát Giang Nguyệt Điệp, không hề cắt ngang dòng suy nghĩ. Đến lúc này mà vẫn có thể ngẩn người, chứng tỏ nàng ta thật sự tin tưởng “Sở Việt Tuyên.” Không phải tin vào con người Sở Việt Tuyên, mà là tin vào ba chữ “Sở Việt Tuyên.”
Nhận ra điều này, Ôn Liễm Cố không kìm được bật cười, rồi cúi đầu, ghé sát tai Giang Nguyệt Điệp, nhẹ nhàng nói: “Giang cô nương biết lối ra ở đâu.”
Giọng y bình thản, Giang Nguyệt Điệp cũng không để tâm, đáp qua loa:
“À, đúng rồi…”
“Vậy Giang cô nương có thể nói cho ta biết, tại sao ngay từ đầu… nàng đã biết lối ra ở đâu?”
Giang Nguyệt Điệp khựng lại, đột ngột ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt sâu thẳm như hồ băng kia. Trong khoảnh khắc ấy, tay chân nàng lạnh toát, theo phản xạ muốn lùi lại.
Nhưng sau lưng là tường đổ vỡ, bên cạnh là biển lửa vô tận, nàng còn có thể lùi đi đâu?
“Nói mới thấy, Giang cô nương thật bình tĩnh kiên cường, đúng là nữ trung hào kiệt.”
Ôn Liễm Cố khẽ nhướng mày, nhận ra sự hoảng loạn và sợ hãi trong nàng, lại thấy thú vị, nên càng siết chặt nàng hơn.
“Ta nghĩ, sự bình tĩnh này… có lẽ là bản tính của nàng.”
Giang Nguyệt Điệp biết mình không nên căng thẳng, nhưng đầu óc lại không kiểm soát được, bắt đầu lạc hướng. Hắn đứng rất gần, gần đến mức khi nói ra từng chữ, nàng có thể cảm nhận được sự rung động trong lồng ngực hắn nhưng lại không nghe thấy tiếng tim đập. Chắc là do xung quanh quá ồn ào, Giang Nguyệt Điệp nghĩ.
“Hoặc… còn một khả năng khác.”
Dù trong lúc này, giọng nói của Ôn Liễm Cố vẫn mang theo ý cười. Nhưng nụ cười ấy, bị tiếng nổ và lửa dữ xung quanh bóp méo, truyền vào tai Giang Nguyệt Điệp không còn là gió xuân dịu dàng, mà giống như yêu quái lột bỏ lớp mặt nạ, để lộ hàm răng đầy máu.
Y khẽ cười, một nụ cười vừa như tiên nhân, vừa như ma quỷ.
“Giang cô nương đã biết từ sớm… sẽ có người đến cứu nàng.”
“Và người đó… nhất định là ‘Sở Việt Tuyên’.”
You cannot copy content of this page
Bình luận